Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sắc Tiểu Khả đỏ bừng, lảng tránh Chu Chử mà đi vào phòng ngủ. Chu Chử có khó hiểu, tiến lên gõ cửa phòng Tiểu Khả.
Tiểu Khả đi , cầm lấy chiếc túi trong cô giáo Vu lại quay vào phòng ngủ. Tôi nhìn thấy vết m..áu đỏ trên quần trong túi, Tiểu Khả cũng đã thay quần mới, trong lòng liền có đáp án.
Cô giáo Vu giải thích với Chu Chử: “Cô là lần đầu tiên kỳ kinh nguyệt.”
này Chu Chử mới kịp phản ứng lại, sắc có xấu hổ: “Là do tôi sơ suất.”
giờ ăn tối, mẹ chồng và Chu Chử mời cô giáo lại dùng bữa tối. Cơm nước xong, mẹ chồng nắm cô giáo Vu trò chuyện lâu, trong ánh lộ vẻ hài lòng. Tôi đứng bên cạnh, không khỏi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Sau cô giáo Vu về, mẹ chồng với Chu Chử: “Mẹ thấy cô giáo Vu rất tốt, công việc cũng ổn định, mẹ thấy người ta cũng thích con, còn đối với tiểu Khả cũng là tâm. Con suy nghĩ, cân nhắc một .”
Chu Chử chỉ nhíu mày, không trả lời.
Tôi phản bác lại lời mẹ chồng, nhưng không biết phải gì. Nếu như cô giáo Vu đã bắt đầu thích Chu Chử từ cô ấy dậy Tiểu Khả năm lớp một, thì hiện tại đã là sáu năm . Tất cả chúng tôi đều thấy cô ấy tốt với Tiểu Khả như thế nào.
Nếu như Chu Chử tái hôn, cô ấy là một lựa chọn rất tốt. Nhưng mà, tôi Chu Chử. Ý thức của tôi vẫn còn , làm tôi có buông bỏ anh được.
Đêm hôm , tôi cảm thấy ý thức của dần trở nên mơ hồ. Trong mơ màng, tôi thấy được quỷ sứ.
“Ta đã bỏ quên đây lâu như vậy, nên đưa đi .”
Tôi cầu xin quỷ sứ cho tôi lại thêm một thời gian nữa. Quỷ sứ do dự hồi lâu, : “Vốn là do sơ suất của bọn ta. Như thế này đi, có duyên với tấm ảnh này, đợi người trong ảnh không còn nhớ nữa, nhất định phải đi.”
Quỷ sứ biến mất, tôi nhìn bức ảnh trong phòng khách, gia đình ba người trong ảnh trông hạnh phúc. Những ngày tươi đẹp đã trôi bao lâu ?
Đã tám năm kể từ tôi c..hết.. Tám năm Chu Chử sống như thế nào? Trong lòng tôi thấy rất rõ ràng, anh sống không tốt nào.
Chu Chử giống như một người máy, những ngày cứ sống như vậy, không hề vui vẻ. Lý do là gì trong lòng tôi rõ ràng hơn ai hết.
Cái c..hết của tôi như một vết thuơng trong trái tim anh. nhìn thấy người khác , biện pháp tốt nhất đế thoát khỏi một đoạn cảm đau thương chính là bắt đầu một đoạn cảm mới.
Nhưng vì ích kỷ, tôi Chu Chử mãi mãi tôi, cho dù tôi có c..hết đi nữa.
12
Tôi cũng không biết vì mọi người bỗng nhiên đồng loạt đề nghị Chu Chử tái hôn. mẹ tôi thăm Tiểu Khả, bà cũng nhắc chuyện này: “Chu Chử, cảm của con đối với mấy năm nay mẹ cũng nhìn thấy được, mẹ rất cảm kích tâm ý của con. Nhưng dù cũng đã đi nhiều năm như vậy , con vẫn còn cuộc đời rất dài phía .”
quan tâm và lo lắng của mọi người tôi đều biết, và tôi cũng rất hiểu họ. Nhưng tôi lại cứ luyến tiếc không buông . Rõ ràng là tôi vẫn đang đây, chỉ là không ai biết tồn tại của tôi mà thôi. Ý thức của tôi vẫn còn , nhìn thấy người nắm người khác, làm tôi có chấp nhận được đây.
Người cuối cùng phá vỡ mọi mong đợi của tôi chính là Tiểu Khả. Cô mười hai tuổi đã có ít nhận thức về . Con nhìn cảm của cô giáo Vu đối với Chu Chử, lại cũng rất quý mến cô Vu. Nhìn thấy ba cô độc nhiều năm như vậy, liền bắt đầu tác hợp cho hai người.
Tiểu Khả hỏi ba có thích cô giáo Vu không, tôi cảm thấy hoàn toàn suy sụp. Tôi thực nhận rằng với Tiểu Khả, những ký ức về tôi đã bị thời gian xóa nhòa. Đối với con mà , tôi đã trở thành một người xa lạ trong bức ảnh có quan hệ huyết thống mà thôi, thậm chí còn không thân thiết với con như cô giáo Vu.
Đêm . Tôi và Chu Chử gặp nhau trong mơ.
Tôi không biết ngoại hình của tôi có thay đổi kể từ tôi trở thành ma hay không nhưng năm tháng đã ghi lại dấu ấn rõ ràng trên người Chu Chử.
Chu Chử đã ba mươi sáu tuổi . Trên anh xuất hiện nhiều nếp nhăn, ánh cũng không còn trong trẻo như . Nhưng anh vẫn là Chu Chử, người mà tôi sâu sắc suốt mười sáu năm , người mà dù lạc trong đám đông tôi cũng có tìm thấy trong nháy . Anh là người mà tôi thực gắn bó suốt cuộc đời.
Thời gian tàn nhẫn, nó để lại dấu vết trên cơ người tôi , nhưng cảm của anh vẫn vẹn nguyên. Tôi dường như vẫn có cảm nhận được nhịp đập trái tim trong cơ , hơn chục năm vẫn luôn như vậy. Dù thời gian có trôi thế nào, chàng trai đứng tôi trong quán rượu ngoài cổng trường đại học vào mùa đông năm ấy vẫn không bao giờ thay đổi.
Anh đưa vuốt ve khuôn tôi, nước không ngừng chảy xuống. Anh cứ gọi đi gọi lại tên tôi “ ”, kể cho tôi nghe về nỗi nhớ vô tận của .
“Em biết mà, cái gì em cũng đều biết. Em vẫn luôn bên cạnh anh, Chu Chử.”
Chu Chử hỏi tôi: “ , em sẽ trách anh ?”
Tôi nhìn sâu vào anh : “Chu Chử, anh bước tiếp về phía đi, đừng cứ dừng lại mãi .”