Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17.
Khi đèn đột nhiên sáng , tôi mơ hồ nhớ .
Tôi c.h.ế.t cứng khi nhìn chiếc máy quay bắt di chuyển.
Khi ống kính nhắm tôi và Phó Hành Việt, tôi có hơi hoảng sợ.
do đứa trò chuyện tập trung.
Quên mất vụ máy quay trong ngủ sẽ được bật đúng giờ buổi tối!
May mắn lúc Phó Hành Việt chỉ nằm đùi tôi không có hành động gì khác.
Nhưng khán giả vừa mới truyền hình trực tiếp phải trợn mắt há hốc mồm.
[Ai da! Đây thứ mà tôi có thể sao?]
[Bảo sao tôi cặp tình nhân đi lâu mà không trở lại, hóa bọn họ lại chơi trò vụng trộm trong à, mẹ nó kích !]
[Vậy quay trở về với rồi ư? quay trở lại rồi ư? Hu hu, mẹ ơi, con có tương lai rồi, Mẹ, con có tiền đồ rồi, CP của con vừa quay lại rồi!]
[Phó Hành Việt anh còn có tí liêm sỉ không? Anh nằm trên đùi trắng nõn của chị Thẩm làm gì vậy!]
[Cười c.h.ế.t tôi rồi, dường người bọn họ vừa mới phát hiện camera, biểu tình kia kiểu… .]
Tôi nhanh chóng gạt Phó Hành Việt khỏi đùi tôi.
Phó Hành Việt cũng thuận ngẩng , ngồi ngay ngắn ở bên giường.
người nhìn , rơi trầm mặc.
Khụ khụ… Khụ khụ khụ…
Căn vừa rồi còn tràn ngập nhu tình mật ý, giờ phút chỉ còn lại tràn đầy xấu hổ.
Tôi định nói tôi đi rồi.
Nhưng… nghĩ cũng kỳ quái.
Phó Hành Việt ngồi ngay ngắn trong chốc lát, đột nhiên hạ quyết tâm lấy điện thoại di động .
Ngón tay thon dài xinh đẹp của anh nhanh chóng lướt trên màn hình điện thoại di động.
Tôi ở bên cạnh nhìn mà sửng sốt.
khoảng một phút điên cuồng.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
đó mở mắt , nhìn ống kính, lộ một nụ cười thoải mái.
“Nếu mọi người nhìn thì tôi cũng không cần giấu diếm .”
“Dù sao tôi cũng không cần phải yêu đương vụng trộm.”
“ tôi quang minh chính đại yêu .”
“ quay lại, làm hòa, gương vỡ lại lành, bắt lại từ , không bỏ lỡ .”
“Hiểu chưa?”
Tốc độ nói của anh nhanh.
Tôi không kịp phản ứng lại: “?”
Cư dân mạng…
[Hiểu gì cơ ? Mới đồng ý quay lại mà anh mơ tưởng người đẹp rồi à?]
[Chị Thẩm ở bên cạnh thật đáng yêu a a a! Ngây thơ con mèo nhỏ vậy! Muốn sờ đi! Phó Hành Việt anh được lợi vậy?]
[Cậu đừng nói , anh Phó đang theo dõi làn đạn của ta đấy, lát anh ấy nhìn sẽ thú cho .]
[ gì? Vậy thì càng kích rồi! Anh Phó nhìn bình luận của em ! Anh nói gì , hôn một cũng không đáng ?]
[ ! Ôm một cũng được nha, tụi em đang cực kỳ chờ mong đây, hì hì, chỉ cần đôi tình nhân người hạnh phúc thì tụi em sẽ vui vẻ.]
18.
Hiện trường mức hỗn loạn.
Không hiểu vì sao Tôi và Phó Hành Việt lại quay trở về với chỉ nửa giờ tuyên bố.
đó tôi còn hỏi đạo diễn tại sao không có ai nhắc nhở tôi về việc máy quay được bật .
Chú đạo diễn che miệng mình lại, vẻ mặt giữ kín bưng.
Tôi gần hiểu ngay lập .
Chú ấy cũng cố ý!
Đạo diễn vui mừng khôn xiết: “Vậy thì sao ?”
“ nhiều người đứa mà, bọn họ cũng chỉ muốn những thứ mà thôi. Tôi thử rồi, nội dung phát sóng không vi phạm quy chế nên mới đồng ý chiếu trực tiếp đấy . Tiểu Thẩm không cần lo lắng đâu.”
Tôi: “…”
Khác với những lời chúc phúc, trêu chọc của những người khác, Lâm Y Nhiên lại tới tìm tôi nói lời xin lỗi.
Cô ta vốn không biết gì cả.
“Tôi còn muốn phát triển quan hệ với Phó Hành Việt theo hướng khác, ngờ anh ấy lại cô vậy.”
“Việc thân mật với Phó Hành Việt diễn xuất của tôi.”
“Thẩm Hạ, cô thật sự may mắn.”
“Thật xin lỗi, lúc phát sóng chương trình, tôi chỉ muốn đánh cược một phen.”
Tôi không nói gì cả.
Cũng không giận.
Dù sao cô ta cũng chỉ nói mấy câu không mấy quan trọng mà thôi.
Nhưng…
khi về nhà, tôi bị Phó Hành Việt giam cầm trong lồng ngực.
“Không giận ư?”
“Vì sao không giận?”
“Em còn chẳng thèm ghen với anh! Rốt cuộc em có còn yêu anh không vậy?”
Mỗi lần anh hỏi một câu, lại hung hăng hôn môi tôi một .
Tôi bị anh bịt kín miệng, không nói được một chữ.
Thân thể bị anh đè ép, cũng không nhúc nhích được.
Chỉ có thể dùng ánh mắt giận nhìn anh.
Phó Hành Việt bắt dở trò biến thái bắt hôn mắt tôi.
“Còn dám trừng anh?”
“Đôi mắt xinh đẹp của em chỉ được nhìn anh thôi.”
“Không được phép trừng anh, Tiểu Hạ.”
“Em phải dùng đôi mắt , nhìn anh nhiều một chút.”
“ anh ở cùng với em… .”
“…”
Tôi đỏ mặt vì xấu hổ.
Phó Hành Việt ôm tôi lòng.
“ được chưa? Bảo bối.”
“… Câm miệng!”
“A, bảo bối còn hung dữ .”
“… Cút.”
Hết.