Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
25.
Theo lời cha tôi thì có vẻ gia đình Thẩm Dư Chu đã một nuôi để mắt tới.
nhỏ nuôi nâng không phải thứ cô hồn dã .
Sức mạnh và oán niệm sâu nặng hơn nhiều, đồng thời cũng khó đối phó.
Nhưng cũng không phải là không có cách hóa giải.
Cách đơn giản nhất chính là tìm nuôi con .
Nhưng có vẻ nhà Thẩm cũng có manh mối gì.
tôi vốn định đến nhà xem thử có dấu vết gì không.
Nhưng đêm qua nhà Thẩm đã cháy sạch rồi, dù có dấu vết gì thì cũng đã biến mất hết.
Ngay lúc tôi đang thảo luận sôi nổi thì đột nhiên sắc mặt Thẩm Quốc Phúc trở nên nghiêm trọng: “Tôi rồi. Tôi ra ngoài một lát.”
Sau ông liền rời .
“Con gái, mệnh cách thằng nhóc yếu ớt. Lần nuôi thất bại, chắc chắn sẽ cử con đến ám cậu nữa. Bát tự con cứng, bách bất xâm, mấy ngày nay con để ý cậu nhiều một chút. Nếu con ma kia lại xuất hiện thì cha sẽ ra tay thu phục cô ta. Bây giờ con cứ ở lại với cậu đã, đợi cha nhà trang đồ nghề.”
Cha tôi nói rồi ngay.
Cả phòng bệnh giờ chỉ lại tôi và Thẩm Dư Chu.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên xấu hổ.
“Khụ khụ.” Thẩm Dư Chu lại ho khan.
Tôi rót một ly nước anh.
Tự dưng nhớ lại lời hôm qua anh nói.
Anh nói rằng… Anh thích tôi.
Nhưng chưa chắc đã là thật đâu.
Ngay khi tôi đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Thẩm Dư Chu lại cúi đầu, khẽ lẩm bẩm gì trong miệng.
Nhưng anh nói nhỏ quá nên tôi không nghe rõ.
“Anh nói gì cơ?”
“Tôi nói, hay là ta cứ thực hiện kế hoạch A .”
“Kế hoạch A là cái gì?”
“Cưới cô đấy, vậy là xong rồi.” Anh nhìn tôi, ánh mắt chân thành.
“Đừng nói là anh nghiêm túc đấy nhé?”
“Tôi nghiêm túc.”
26.
Không hôm khi Thẩm Quốc Phúc đã làm gì, nhưng nói chung là không lâu sau , tình hình ở công ty đã thay đổi.
Nghe nói phó giám đốc Lưu là nghi phạm phạm tội kinh tế, nay đã cánh sát bắt giữ.
Cũng chính là cái ông phó giám đốc cấm tôi bàn tán vụ cháy nhà Thẩm .
Sau nhà Thẩm đã dọn vào một căn biệt thự mới.
Cha tôi thì bắt con ma kia đúng ý nguyện.
Con ma tội nghiệp. Cô ta chỉ muốn tìm một chồng ý để minh hôn, nhưng không ngờ bản thân lại là con tốt khác tính kế, bày mưu.
là cha tôi đã giảng một tràng đạo lý triết học cô ta hẳn một ngày một đêm.
Làm ma sợ quá nên lén chạy đầu thai luôn.
Cuối cùng cha tôi nhìn theo bóng dáng ma dần khuất hẳn, thở dài thườn thượt.
Rồi ông lại kéo lấy tôi, buông mấy lời thấm thía.
Cuối cùng không quên câu slogan đã cùng ông bao năm.
“Nghiệp chướng, ài nghiệp chướng. Lại là một kẻ khốn khổ nữa. Miểu Miểu à, chỉ một lần thôi đấy, sau đừng dính dáng vào mấy vụ . Cả con cũng đừng đụng vào món nghề bói toán nữa.”
Tuy tôi không vì ông lại không tôi hành nghề.
Nhưng tôi không dám nói, cũng dám hỏi.
phải chính ông cũng thấy tự hào mỗi khi bắt ma à.
Không hiểu lại không tôi bắt.
Thôi kệ, thôi kệ.
Tuy vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn lén livestream buổi tối.
Mọi thứ lại trở cũ.
Ban ngày tôi đến công ty cày cuộc, buổi tối nhà livestream.
Chỉ là… Vì anh khách sộp nhà tôi tự dưng lại phiền nhỉ? Ma không bám lấy anh nữa, mà anh lại bám lấy tôi hằng ngày.
Bạt Hạ: “ , ngày mai cô rảnh không? Cùng ăn cơm tối nha?”
Bạt Hạ: “ , ngày nào cô cũng hết mình chiến đấu, không từ mệt nhọc , cha cô có không ?”
Bạt Hạ: “ , livestream vất vả vậy, thôi đừng livestream nữa, đây tôi nuôi cô.”
Bạt Hạ: “ , ngày mai nhớ tự đưa hợp động đến văn phòng tôi nha.”
Bạt Hạ: “ , tôi nghĩ hình tôi lại ma ám rồi, cần một cô vợ tài hoa thì mới cứu .”
…
Anh khách sộp tôi nói nhiều, cũng thường im ỉm donate tên lửa.
“Vì anh lại đặt tên là Bạt Hạ?”
“Không phải mấy bạt hạ đều ngầu ?”
“ hồi anh bảo tuổi tác không phải vấn đề, chiều cao chênh lệch cũng ?”
“Tôi lớn hơn cô có hai tuổi thôi, thì có vấn đề gì ?”
“ anh lúc ở trong tháng máy, tôi đã… Múa tay hình hoa?”
“Xem camera thấy á.”
…
Ngoại truyện:
Bạt Hạ: “ , bạn gái tôi đồng ý lời cầu hôn tôi rồi. Cô có thể coi giúp tôi xem ngày nào là ngày lành tháng tốt, thích hợp kết hôn không?”
Tôi: “Hay là ngay mùng 8 tháng sau .”
Trong ngày tổ chức lễ cưới.
Cha tôi bật khóc nức nở đứa trẻ lên ba.
Ông ôm một bầu rượu, vừa uống vừa khóc sụt sùi.
“Cha đã bảo con đừng có hành nghề. Ông nội con tính cả rồi, giờ con có tính ra số mệnh mình thì gì. Giờ thì hay rồi, là cái nghề bói toán mất toi vào tay nhà ta, hu hu hu.”
Thẩm Quốc Phúc ngồi bên cạnh vỗ vai ông.
“Ông thông gia, ai mà mất? Ngày nào thằng nhóc cũng bảo với tôi là mình không định hẹn hò đâu. Thì đúng là không hẹn hò thật, nhưng ai ngờ nó ém đến lúc kết hôn luôn.”
Nói rồi hai bọn cũng khóc òa lên.
[Hoàn toàn văn]