Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một kẻ cầm đầu không cam , mắng chửi Mạnh Du Thắng là đồ súc sinh, dạ độc ác, c.h.ế.t sớm đi.
“ nổi nóng à? Bản không nỗ lực còn trách người khác sao?”
Người nọ tức giận cầm chiếc loa trong tay ném người Mạnh Du Thắng, làm vỡ cả trán anh ta.
“Mày dạ độc ác nuốt tiền! Cùng với người ba dạ độc ác của mày cùng nhau xuống địa ngục đi! Nuốt tiền của công mày vĩnh viễn không siêu sinh! Các người còn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu ! Chúng ta muốn đi tố cáo mày!”
Sau đó đám công bị lôi đi, còn lại tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Mạnh Du Thắng không cam trở về, phàn nàn với tôi, nói bọn họ voi đòi tiên.
Tôi nhàn nhạt đáp lại anh ta một câu, tại sao không tra cho bọn họ.
“Nợ ? Khi nào nợ ? Nhiều năm như vẫn luôn trả như thế, bọn họ tự không nỗ lực làm việc còn trách móc đầu anh? Còn muốn tố cáo anh, để cho bọn họ ăn cơm tù cả đời.”
“Còn , bọn họ trợn nói dối. Đôi khi bọn họ nên tự tìm nguyên ở bản , đều là một đám ngu xuẩn không biết dùng đầu óc.”
Tôi trầm mặc, lặng lẽ lưu lại số điện thoại của những công kia.
Bọn họ, không nỗ lực sao?
Tôi lần lượt gửi tin nhắn cho bọn họ, nói rằng sẽ trả đủ số tiền bị nợ, bảo bọn họ chờ chuyển khoản là .
Còn Mạnh Du Thắng, kết cục của anh ta nhất định không thể nhẹ nhàng như .
07.
Sau đó, đám công không còn đến .
Mạnh Du Thắng tự tin nói đó là công lao của , anh ta nói đám người kia chính là thiếu mắng thiếu đánh, nếu còn dám gây chuyện sẽ cho người xử lý bọn họ.
Tôi giả vờ phụ họa, như thường lệ đi bếp chuẩn bị cơm trưa cho anh ta.
Sau đó, sắp tốt nghiệp đại học, văn tốt nghiệp của Mạnh Du Thắng là do tôi giúp anh ta viết.
Sau khi kết với Mạnh Du Thắng, anh ta cực kỳ yên tâm về tôi.
Cho nên tôi nhất định phải đem văn tốt nghiệp chuẩn bị bốn năm cho anh ta giao , tôi đem hành vi của anh ta và ba anh ta một chữ không bỏ sót viết .
Đem cái c.h.ế.t thảm của ba tôi từng từng viết .
Khi nộp văn tốt nghiệp, Mạnh Du Thắng thậm chí không thèm nhìn qua một cái, đến việc tải là do tôi thay anh ta hoàn thành.
Ngày hôm sau, diễn đàn trường học nổ tung, cảnh sát đến tận nhà.
Bọn họ không nói hai lời liền bắt Mạnh Du Thắng đi, lúc rời đi anh ta còn thề son sắt nói nhất định sẽ trở về, bảo tôi chờ anh ta.
Tôi đồng ý.
Nhưng lần chờ này, lại là hai tháng.
Toàn bộ số tiền nợ của công đều bị tôi trả hết, số tiền còn lại của Mạnh Du Thắng, tôi dựa danh nghĩa vợ đi.
Tài sản của anh ta trong một đêm đều biến thành của tôi.
Hai tháng sau anh ta ra ngoài, bị đuổi học, bị cảnh sát nói có một tuần để chứng minh bản trong sạch.
Tôi đứng ở cửa nhà giam chờ anh ta, tay ôm một bó hoa tươi, bởi tôi biết anh ta dị ứng phấn hoa.
Nhưng Mạnh Du Thắng lại ôm chầm tôi ngay khi nhìn thấy tôi, hơn không hề nhắc đến chuyện văn.
“May có em ở đây.”
Tôi dẫn anh ta về nhà, dị ứng anh ta ngứa ngáy không chịu .
Tôi lập tức bưng một bát canh hầm đưa cho Mạnh Du Thắng uống, anh ta uống không sót một giọt.
Nhưng, anh ta không biết, bên trong tôi bỏ thuốc.
Là loại thuốc khiến anh ta đau đớn đến chết, tiêu diệt ý chí của anh ta, làm cho khí quản tắc nghẽn, cuối cùng không thể thở chết.
“Thu Thủy, em là một người phụ nữ tốt, anh may mắn khi gặp em.”
Nhìn anh ta nằm trên sô pha ngứa ngáy vô cùng, lại khó chịu, tôi một không giả vờ .
“Mạnh Du Thắng, anh đi c.h.ế.t đi.”
08.
Anh ta nhếch khóe miệng, ngượng ngùng.
“Đúng , Hứa Mạt Mạt thế nào ? Anh nghe người khác nói, cô ấy chồng .”
Hứa Mạt Mạt chồng, bị người nhà sắp xếp xem kết .
Đối tượng kết , chính là đối tác của Mạnh Du Thắng – ông chủ công trường.
Nghe nói cô ấy hiện tại đang mang thai.
“Xem đi, cô ấy yêu anh đều là giả, có em là yêu anh, đúng không?”
Mạnh Du Thắng ngây ngốc , sau đó dựa sô pha nhìn trần nhà.
Anh ta ngơ ngẩn nhìn tôi một cái, sau đó hỏi tôi chuyện văn tốt nghiệp.
“Em biết không, lúc anh đó bọn họ hỏi anh cái gì?”
Mạnh Du Thắng cởi áo khoác và áo sơ mi ra, để lộ trên, trên đó chằng chịt những vết thương mới.
“Bọn họ muốn anh chứng minh bản , anh thẳng thắn thành khẩn nói cho bọn họ biết, tất cả những điều này đều là .”
“Bọn họ hỏi anh sao lại làm như , anh nói anh muốn gặp vợ của anh, bây giờ anh rốt cuộc gặp .”
“Ngụy Thu Thủy, em muốn anh chết, có phải không?”
Tôi không do dự gật đầu, sau đó Mạnh Du Thắng đột nhiên đập vỡ chiếc bát vừa , nhặt một mảnh vỡ đưa cho tôi.
“Bây giờ, g.i.ế.c anh đi.”
Đôi anh ta lấp lánh, đột nhiên như biến thành một người khác.
Tôi không thể động thủ, bởi tôi không muốn ngồi tù.
Cho nên tôi rạch một đường trên cổ anh ta, nhìn m.á.u từng từng chảy xuống.
Mảnh vỡ bị tôi ném ra xa, Mạnh Du Thắng đặt tay tôi n.g.ự.c anh ta, tôi cảm nhận nhịp tim của anh ta.
“Ngụy Thu Thủy, em cho rằng, nhiều năm như anh không biết gì sao?”
Toàn anh ta ửng hồng, đôi trở nên trong suốt hơn rất nhiều, bên trong là chất lỏng trong trẻo.
khổ một tiếng, sau đó tôi nhìn đôi tuyệt vọng của anh ta, đẩy anh ta ra.
Hóa ra, Mạnh Du Thắng vẫn luôn biết sao?
“Biết tốt, chúng ta ly đi.”
Tôi kéo bàn trà ra, đem tờ đơn ly ở dưới bàn đưa đến trước mặt anh ta, bên trên có chữ ký của tôi.
“Em cứ nhẫn tâm như sao? Em rời xa anh, em cho rằng sẽ có người đàn ông nào muốn em sao?”
Mạnh Du Thắng kích động ôm tôi.
“Mấy ngày anh trong đó, anh không trách em! Nhưng em một lần không đến thăm anh! việc em anh chắn d.a.o trước kia tính là gì? Em hao tâm tổn trí đến bên cạnh anh tính là gì?!”
Tôi giật nhẹ khóe miệng, gạt tay anh ta ra: “ là diễn kịch thôi.”
Tôi ngông cuồng, Mạnh Du Thắng buông tôi ra.
Lúc này, anh ta đột nhiên ngã xuống đất, trong miệng nôn ra máu.
Tôi đưa anh ta đến bệnh viện, bệnh tình quá nghiêm trọng nên anh ta phải ngồi xe lăn.
“Hứa Mạt Mạt…”
Khi tôi đẩy anh ta đi, anh ta đột nhiên nhắc đến một câu.
“Đừng nhắc Hứa Mạt Mạt, người ta sắp sinh con , anh cứ yên tâm đi, mọi chuyện có em lo.”
Tôi đẩy Mạnh Du Thắng ra ngoài, đúng là mùa thu, gió lạnh thổi lá khô bay tứ tung trong không trung.
“Năm đó, là chính anh nói đừng để cô ta đến gần anh và em .”
Tôi , sau đó nhìn tóc Mạnh Du Thắng bay trong gió.
Anh ta nhếch môi , im lặng không nói gì, giống như sắp dầu hết đèn tắt.