Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng, thấy anh ta c.h.ế.t nhẹ nhàng như vậy, tôi lại thấy quá dễ dàng cho anh ta.
Buổi chiều, Mạnh Du Thắng nằm ở bệnh viện, anh ta nói không cử động , toàn thân đều đau.
Tôi chu đáo đút thuốc cho anh ta, sau đó nhìn anh ta đi ngủ.
Các y tá đều nói anh ta thật ngoan ngoãn, bảo ngủ là ngủ.
Chỉ là, chỉ có tôi biết, đây là bị thuốc độc.
Thứ thuốc mạn tính kia đã xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ của anh ta, bây giờ là bị thuốc độc làm cho hôn mê.
Đến tốt nghiệp của trường, tôi đến trường xin thôi học, còn Mạnh Du Thắng thì không nhận cả.
Anh ta dựa vào thế lực và tài vào trường cao đẳng, cuối cùng vẫn bị đuổi học.
Còn tôi, trường đại học 985 sắp bắt đầu rồi.
09.
Mạnh Du Thắng nằm viện, còn tôi thì bắt đầu lại kế hoạch thi đại học của .
Tôi thi lại đại học, sau đó chờ đợi kết quả.
Lại một lần đến bệnh viện, đã là tháng sau.
Tôi cho rằng Mạnh Du Thắng đã .
Nhưng anh ta không , hơn nữa sắc còn tốt hơn rất nhiều.
Y tá đẩy anh ta ra cửa sổ ngắm cảnh, tôi lặng lẽ đi đến sau anh ta, mang theo một bó hoa.
Mạnh Du Thắng làm lơ tôi, y tá thức thời vội vàng rời đi.
“Không chào đón em ?”
Mạnh Du Thắng chỉ nhàn nhạt hỏi: “Em không biết anh dị ứng phấn hoa ? Em quên rồi à?”
“Ồ, ngại quá.” Tôi cười anh ta: “Nhưng lần em là cố ý.”
Mạnh Du Thắng không nói chuyện, ôm lấy nhìn về tôi, rất đỏ.
“Thật ra anh đều đã biết, Ngụy Thu Thủy.”
Anh ta thản nhiên lấy ra một tờ đơn ly hôn, sau đó đưa cho tôi.
“Ly hôn đi.”
Tôi không nói lời liền đoạt lấy, ký tên, vui vẻ chuẩn bị đi thì Mạnh Du Thắng lại gọi tôi lại.
“Ngụy Thu Thủy, em đợi một chút! Em không có một câu nào muốn nói anh ? Em thật chưa từng yêu anh một chút nào ?”
Tôi suy nghĩ hồi lâu, nhìn chằm chằm khuôn trắng bệch của anh ta.
“Đương nhiên là có.”
Tôi nghĩ đến một vài ký ức, sau đó xoay người lại gần anh ta.
“Em nói cho anh biết, Mạnh Du Thắng, thật ra mỗi ở anh, em đều không quên, không chỉ là việc anh dị ứng phấn hoa, mà còn có những lời anh đã nói ba em! Những điều đó em đều không quên! Tặng hoa cho anh, là em cố ý. Đến gần anh, là em đã kế hoạch từ lâu.”
“Anh ngây thơ cho rằng anh là gu của em? Anh thấy em yêu anh không? Cho nên anh thấy em nịnh bợ anh nhiều năm như vậy là vì muốn ở anh ?”
Tôi từng bước ép sát anh ta, Mạnh Du Thắng chỉ chớp .
“Mấy năm nay, anh thật thấy em không hiểu ?”
Mạnh Du Thắng hỏi ngược lại tôi, anh ta nói thật ra anh ta đã sớm biết.
“Ha ha.” Tôi cười nhạo một tiếng, nghiêng nhìn anh ta.
“Anh căn bản không hiểu, anh chỉ là vì năm đó đối em còn có hoài nghi mà thôi! Anh chỉ muốn tìm một lý do để xác minh hoài nghi đó của !”
Mạnh Du Thắng run rẩy, có chút nghi ngờ nhìn tôi.
nháy tôi xoay người, tay tôi bị anh ta nắm lấy.
“Thật ra, anh biết.”
“Nhưng em thật quyết đoán rời xa anh như vậy ? anh không có một ! Đều là do em hại!”
Anh ta bất lực gào .
“Vậy anh có nghĩ tới, ba em ? Ông ấy đã , chỉ còn lại một em, anh không nghĩ đến? anh không thấy em đáng thương?”
Mạnh Du Thắng trầm mặc.
“Thôi, người như anh có thể hiểu.”
Tôi rời đi.
Ra đến cửa thì vừa vặn gặp Hứa Mạt Mạt.
Nhưng ta có thêm một người đàn ông, lòng người đó ôm một đứa trẻ.
ta chỉ bình thản liếc nhìn tôi một cái, sau đó lại tránh ra.
Mạnh Du Thắng đẩy xe lăn, vừa lúc thấy cảnh .
Mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng Mạnh Du Thắng nhất định vĩnh viễn nhớ rõ, đây đều là những anh ta đáng nhận.
10.
Ngay sau đó, chúng tôi ly hôn.
Nhưng, anh ta không biết toàn bộ của đã nằm túi của tôi.
Tôi không chút do dự bán đi căn nhà của anh ta, sau đó đến một thành phố khác mua nhà mới.
Tôi trở lại nhà của ba, vừa vặn gặp một đám người ngồi ở cầu thang.
“ ơn ! Bồ Tát sống!”
“Nếu không có , chúng tôi không biết của có thể lấy lại không! Xin sau nhất định bảo ông chủ Mạnh đừng nợ lương nữa!”
…
Bọn họ chắp tay vái lạy, đối tôi vừa bái vừa cầu.
Tôi không giải thích, chỉ nói bọn họ, sau không có ông chủ Mạnh, lương của bọn họ nhất định không bị nợ.
Rốt cuộc, sau lưng bọn họ không chỉ là một xấp , mà còn là trụ cột kinh tế của một gia đình khác, một khi không có số , đón chờ bọn họ có thể là sụp đổ, bất lực, thậm chí là tử vong.
Không dạy bọn họ cách bảo vệ quyền lợi, bọn họ không có để thuê cái gọi là luật sư, bọn họ có, chỉ là ở vô số lần sụp đổ nhìn trời tối dần.
Vậy bọn họ đã làm sai điều ?
Trời đã tối, chậm đợi hoa nở.
hôm sau, Mạnh Du Thắng tìm đến tận cửa.
Anh ta người đẩy đến chặn trước cửa nhà tôi.
Tôi ôm ảnh của ba, lạnh lùng nhìn anh ta.
“Em đã chuyển đi toàn bộ tài sản của anh?”
“Đúng vậy.”
Mạnh Du Thắng tức giận đến đỏ bừng, một hơi không thở , trực tiếp phun một ngụm m.á.u xuống đất.
Anh ta cố gắng đi về trước, kết quả vì thân thể không tốt nên ngã xuống đất.
“Ngụy Thu Thủy! Em thật điên rồi.”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ rời đi.
Kết quả còn chưa đi đến chỗ ngoặt, người liền hét lớn một tiếng.
“Cứu mạng! Có người c.h.ế.t rồi!”
Tôi nắm chặt chiếc rương tay, dùng khóe liếc nhìn anh ta.
Mạnh Du Thắng nằm vũng máu, người trước vô cùng hoảng loạn.
Mạnh Du Thắng đã .
Kẻ kiêu ngạo ương ngạnh kia cuối cùng đã .
Tôi chỉnh lại quần áo, sau đó đi đến trước mộ của ba.
hôm đó trời đặc biệt rực rỡ, chiếu ảnh của ông rất đẹp trai.
Nhưng biết ? ông bị người ta đ.â.m , bị mưa xối ba tiếng đồng hồ.
Không đi nhận t.h.i t.h.ể của ông, không dám đi giúp ông báo cảnh sát.
Trên thế giới , mọi nhát gan đều đến từ việc không đủ tự tin.
Ông không có chỗ dựa, nhưng tương lai của ông còn có tôi.
Tôi vẫn cứ nhớ rõ hôm đó, ông nắm tay tôi, từng bước một đi đến nhà của ông.
Ông học theo trên TV, tết tóc cho tôi, xiêu xiêu vẹo vẹo, tóc còn tua tủa khắp nơi.
Thế nhưng ông vẫn rất hài lòng, còn rất mong đợi, phấn khởi.
“Đẹp không?”
“Xấu.”
Tôi chỉ nghe thấy ba thở dài một hơi, sau đó toát ra vẻ mất mát.
Tôi vội vàng vỗ vỗ mu bàn tay ông, lại bắt đầu gật đầu nói: “Đẹp, đẹp cực kỳ!”
Cuối cùng ông cười.
Sau đó nghiêm trang vỗ n.g.ự.c nói, sau nhất định học tập thật tốt, tiến bộ, tết tóc đẹp.
Sau , khi cấp , cuộc sống thêm khó khăn.
Vì để tôi yên tâm học tập, ba dậy sớm nửa tiếng, sau đó đặt một chai sữa bò trên bàn cho tôi.
Mỗi lần chỉ cần tôi ăn cơm, ông đứng ở sau, thành thục tết cho tôi một b.í.m tóc.
Trước khi đi, ông còn dặn dò tôi, học hành cho tốt, ba ở sau con đây.
Ông ở sau tôi ? Tôi xoay người, nhìn ánh trời kéo dài bóng dáng của tôi, từng giọt nước rơi trên giày.
Bây giờ có lẽ ông thật ở sau tôi, nhưng tôi dường như, không còn cách nào thấy ông nữa.
Sinh ra, hay không sinh ra, có khác nhau đâu?
Tôi quay đầu, lặng lẽ đặt tờ giấy báo trúng tuyển đại học 985 xuống.
Sau đó, nhấc chân rời đi.
Bởi vì tôi còn muốn mang theo kỳ vọng của ông, đi đến những nơi xa hơn…
-Hoàn-