Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
## Chương 8:
Thời Dụ phớt lờ ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh, sải vào trong phòng, ánh mắt lướt qua góc ghế sofa, nhìn thấy dáng Tô Nhung.
Tô Nhung ngủ say như chết, người đắp một chiếc chăn mỏng, khuôn mặt trắng bệch giờ ửng đỏ, xem ra say thật rồi.
“Thời Dụ?” Bên cạnh bỗng có người gọi tên anh.
Thời Dụ nghiêng đầu nhìn sang, là La An, một trong những kẻ hay bám đuôi Đoạn Kinh Hoài hồi cấp ba, xem ra nãy ở ngoài cửa anh đã nghe nhầm giọng hắn ta.
Thời Dụ không có ý định hàn huyên, anh hất mặt kiêu ngạo, hàng mi dài khẽ cụp xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi đến đón Tô Nhung.”
Anh mặc một chiếc áo hoodie mỏng màu trắng, làn da trắng nõn như tuyết càng thêm phần trong sáng, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, đứng đó ánh đèn mờ ảo như một dải ngân hà lạc xuống trần gian.
Xung quanh im lặng trong giây lát.
Một giọng nói khác vang lên: “A? Hoá ra cậu là anh họ của Tô Nhung à? Sao không nói sớm, đều là người quen…”
Tạ Cảnh Đình.
Trong phòng bao có vài mặt lạ, chắc là bạn bè Đoạn Kinh Hoài quen học đại học.
“, để tôi giới thiệu với mọi người một chút,” Tạ Cảnh Đình đột nhiên nhiệt tình tiến lên, vỗ tay nói lớn với những người khác, “Vị , chính là hội trưởng hội học sinh thời cấp ba của chúng ta, học bá số một toàn trường, lớp trưởng lớp chúng ta, ngầu bá cháy!”
Nói đến đây, dù cho người chậm hiểu nhất trong phòng bao cũng có thể hiểu Thời Dụ chính là người mà họ tán, mọi người đều nhao nhao giả vờ ồn ào.
Thời Dụ lười để ý, đút tay vào túi áo hoodie, nhấc Tô Nhung.
Bỗng nhiên có một người chắn ngang đường anh, giơ một rượu đưa anh: “, lớp trưởng, đã đến rồi thì uống một rồi hãy đi.”
Thời Dụ ngước mắt, người có chút quen mặt, anh nhớ lại, hình như đã gặp qua một lần ở buổi ra mắt dự án Thiên Nga Loan, là công tử bột của tập đoàn nào đó, tên là Hứa Hải .
“Không cần.” Anh lạnh nhạt đáp, đẩy rượu trở .
Nhưng người trước mặt không có ý định bỏ qua, tiếp tục đẩy rượu anh: “Đừng mà, cậu không uống là không nể mặt chúng tôi.”
Thời Dụ lại đẩy rượu .
Anh chắc chắn mình không dùng nhiều sức, nhưng rượu bị đẩy ngược lại dường như mất kiểm soát, rượu theo thành chảy ra, đổ hết lên bộ vest đắt tiền của Hứa Hải .
Xung quanh vang lên những tiếng hít thở khe khẽ, Hứa Hải cúi đầu nhìn vết rượu áo vest, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn ta thẳng vào Thời Dụ, gầm lên: “Mẹ kiếp, mày làm trò thế, có biết điều không hả?”
Thời Dụ liếc hắn ta một , lách qua người hắn định đi tiếp.
“Mẹ nó, tao đang nói mày đấy, thái độ của mày là sao…”
Hứa Hải vung nắm đấm, chưa kịp chạm vào người Thời Dụ đã bị anh nhanh tay chộp cổ tay.
Anh có thể nhìn ra, tên Hứa Hải ngay từ đầu đã muốn gây sự, cố tình hắt rượu vào người anh, muốn kiếm cớ dạy cho anh một bài học trước mặt Đoạn Kinh Hoài, lòng hắn ta.
Nhìn thấy Hứa Hải đau đớn nhăn mặt, Thời Dụ hừ lạnh một tiếng, hất tay hắn ra, phủi phủi tay như thể chạm vào thứ đó bẩn thỉu.
Giọng anh lạnh lùng: “Phiền Đoạn tổng quản chó của mình cho tốt.”
“Mẹ kiếp, Hoài ca, mày xem hắn…” Hứa Hải định nói đó, bị Tạ Cảnh Đình vội vàng chạy đến ngăn lại, ra sức nháy mắt với hắn ta.
Đoạn Kinh Hoài khẽ mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dáng Thời Dụ đang đi thẳng góc sofa.
Tô Nhung vẫn say bí tỉ, Thời Dụ chạm vào tay cậu ta đã bị cậu ta giật mình hất ra, thấy cậu ta bật dậy, lầm bầm hai tiếng như chó Samoyed, sau đó lại khó chịu nói: “Ai đó…”
Thời Dụ: “…”
Thời Dụ tới, mặt không chút cảm xúc vỗ vào đầu cậu ta vài : “Tô Nhung, tôi là Thời Dụ, đến đón cậu .”
Tô Nhung lắc đầu, cố gắng mở to mắt nhìn anh, cảnh tượng trước mắt như bị nhét vào kính vạn hoa, biến thành vô số hình ảnh chồng chéo lên nhau.
Cậu ta nuốt bọt, uỷ khuất nói: “Anh Thời Dụ, anh lắc vậy…”
ngồi bên cạnh khẽ hừ một tiếng, ánh mắt u ám, cầm một chai rượu trái cây ướp lạnh áp vào mặt Tô Nhung.
Thời Dụ mới chú ý đến hắn ta.
Bạn của Đoạn Kinh Hoài, kém bọn họ một khoá, ngẫm lại thì hình như nãy chính hắn ta là người gọi điện bảo anh đến.
Tô Nhung bị lạnh tỉnh táo hơn một chút, chớp chớp mắt, đột nhiên ợ ra một tiếng nồng nặc mùi rượu.
cau mày, lạnh lùng nói: “Tự cầm .”
Tô Nhung: “…” Cậu ta ngoan ngoãn nhận , lại ợ thêm một tiếng nữa.
Thời Dụ lại liếc nhìn một .
: “Đứng lên.”
Tô Nhung lắc đầu, nghe lời làm theo, Thời Dụ nhìn cậu ta loạng choạng vịn tay vào thành sofa đứng dậy, tay mềm nhũn sắp ngã, vội vàng tiến lên đỡ .
Nhưng ai ngờ cậu ta đứng vững, đầu đau như búa bổ, dạ dày cũng cuồn cuộn như sóng dậy, cảm giác chua và đắng chát không thể kìm nén trào lên cổ họng, “ọc” một tiếng, nôn hết lên tay áo hoodie của Thời Dụ.
Cả người cũng theo đó trượt xuống, nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu ta.
“, cậu…”
Hắn ta chưa nói hết câu, Tô Nhung đã quay đầu sang, “ọc” thêm một tiếng nữa, nôn hết lên người hắn.
…
Nhà vệ sinh của quán bar trang trí sang trọng, tinh tế, tường và sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng , trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm, mùi hương chanh thoang thoảng len lỏi qua đầu mũi.
Bồn rửa tay đặt ở ngoài nhà vệ sinh, một tay thon dài với những khớp xương rõ ràng đưa ra vòi cảm ứng, tiếng chảy vang lên, dòng mát lạnh chảy qua mu tay, những ngón tay thon dài đan vào nhau chà xát.
Thời Dụ ngẩng đầu, nhìn người đang dựa vào góc tường qua tấm trước mặt – Đoạn Kinh Hoài.
Tô Nhung nôn đến mức không chịu nổi, phải cõng cậu ta từ phòng bao vào nhà vệ sinh, vẫn đang kéo cậu ta vào trong buồng vệ sinh ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, Thời Dụ bị đẩy ra ngoài rửa tay áo, sau đó mới nhận ra Đoạn Kinh Hoài cũng đi theo.
Không gian yên tĩnh lại tiếng chảy róc rách.
Đoạn Kinh Hoài khoanh tay dựa vào tường, mí mắt lười biếng cụp xuống, mắt hẹp dài toát lên vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng.
Ánh mắt hắn dừng lại tay xinh đẹp của Thời Dụ, những ngón tay thon dài ánh đèn như phủ một lớp ngọc, khớp xương đều đặn, mu tay và đầu ngón tay ửng hồng, toát lên vẻ mềm mại khiến người ta muốn cắn một .
Đoạn Kinh Hoài khẽ nheo mắt.
Chính tay xinh đẹp đã từng vòng qua cổ hắn, ôm eo hắn, cào cấu lưng hắn những vết đỏ chói mắt.
Hắn lặng lẽ dời mắt.
Ánh đèn dịu nhẹ, hắt lên mặt nghiêng của Thời Dụ một tầng sáng .
Anh hơi cúi người, xương bướm sau lưng như muốn dang cánh bay lên, chiếc quần short, thon dài trắng nõn đến chói mắt.
Vô số hình ảnh ùa trong tâm trí, Đoạn Kinh Hoài siết chặt những ngón tay hơi ẩm ướt, cổ họng khô khốc.
Tiếng từ xa đến gần phá vỡ sự im lặng, cánh cửa mở ra, một người đàn ông đeo kính, mặc vest, đi giày da đi ngân nga ra, đưa tay ra vòi .
Ánh mắt hắn ta dừng lại mặt Thời Dụ một , sau đó chậm chạp di chuyển xuống , nhìn chằm chằm vào của Thời Dụ, tiếng ngân nga nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Ánh mắt đó, từ ban đầu là đánh giá, dần dần trở nên có phần tà ý.
Đoạn Kinh Hoài nheo mắt, hắn lạnh lùng tới, chắn trước mặt người đàn ông, cả người to toát lên vẻ lạnh lẽo và nguy hiểm.
Thời Dụ vẫn chưa hiểu chuyện xảy ra, cảm thấy ánh sáng bên cạnh bị che khuất, ngẩng đầu lên nhìn, trong xuất hiện một lưng đang vội vã bỏ chạy, Đoạn Kinh Hoài thảnh thơi dựa vào bồn rửa tay, mắt sắc bén ánh lên vẻ bực bội.
“Đến chỗ mà cậu không mặc quần dài à?”