Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thật là một đám…
Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, gõ bàn phím cũng mạnh tay hơn hẳn.
Thật ra những lời tôi nói lúc nãy cũng không hoàn toàn bịa đặt.
Cả buổi chiều nay tôi nội chiến trong đầu đến mệt mỏi thật mà.
Không ngừng nghỉ tiếp tục quay lại làm việc.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần tối lại.
Ngoài văn phòng tổng tài, chỉ còn lại mình tôi.
Lúc đồng nghiệp rời đi trời còn sáng, nên chưa bật đèn.
Tôi lo làm việc bù, cũng chẳng để ý bật đèn.
Cuối cùng cũng viết xong, tôi vừa vươn vai thì nhìn thấy Lục Chỉ Yến không biết từ khi nào đã bước ra khỏi văn phòng tổng tài, giờ đang dựa người vào khung cửa, mỉm cười nhìn tôi.
Nhìn mà khiến cả người tôi rợn cả da gà.
“Á! Anh đứng đó không lên tiếng làm gì? Hù chết người ta rồi!”
Tôi ôm lấy ngực, lườm một cái.
Lục Chỉ Yến nở nụ cười xấu xa, chân dài bước tới, kéo ghế ra ngồi cạnh tôi.
“Giờ biết sợ rồi à? Ban ngày nghĩ đến anh nhiều thế, sao lúc đó không thấy em sợ?”
Quả nhiên!
Cái tên đàn ông này vẫn để bụng chuyện đó!
Tôi cười gượng:
“Tổng tài Lục à, anh rộng lượng một chút đi, đừng chấp nhặt với tiểu nhân như em nữa mà~”
Nhưng Lục Chỉ Yến chẳng hề mua cái giọng nịnh nọt đó.
Anh chống khuỷu tay lên bàn, ánh mắt đầy thú vị nhìn tôi,
giống hệt một con sói đang ngắm con mồi.
“Xin lỗi nhé, tôi vốn dĩ là người hay thù dai.”
Tôi: …
Sao trước đây tôi không nhận ra Lục Chỉ Yến lại là kiểu đàn ông đen tối âm trầm thế này?
Tôi cạn lời, quyết định buông xuôi:
“Vậy giờ anh muốn sao?”
Lục Chỉ Yến nâng cằm tôi bằng một tay:
“Anh muốn sao cũng được à?”
Mặt tôi đỏ bừng, lập tức hiểu ra:
“Không được!”
Lục Chỉ Yến bật cười:
“Anh còn chưa nói muốn cái gì mà.”
May mà chưa bật đèn, nếu không thì chắc mặt tôi đã đỏ rực như cà chua chín rồi.
“Dù anh chưa nói, nhưng kiểu anh hỏi như thế, nhất định là cái đó đó… nhất định là vậy…”
Tôi cũng chẳng ngờ mình phản ứng nhanh như thế.
Đầu óc của người có bệnh tim, cái gì cũng nghĩ bậy.
Tự gửi lời trách móc đến bản thân.
Nhưng không thể đổ hết lỗi cho tôi được!
Bởi vì mỗi lần ở nhà, khi không khí bắt đầu nóng lên, Lục Chỉ Yến lại thích thì thầm vào tai tôi:
“Bảo bối, như thế này được chưa?”
…
Rõ ràng chủ động đều là anh ấy, mà lại cứ thích hỏi đi hỏi lại.
Đến mức giờ tôi có dấu hiệu PTSD nhẹ luôn rồi.
Lục Chỉ Yến làm vẻ mặt vô tội nhìn tôi:
“Anh còn chưa nói gì, em đang nghĩ cái gì thế?”
Tôi luống cuống tắt máy tính:
“Em không nghĩ gì hết!”
Rõ ràng là Lục Chỉ Yến không tin.
Tôi phẫn uất phản công:
“Đi chưa? Không đi thì em đi trước đấy!”
Vừa nói, tôi vừa đứng dậy.
Ngay khi xoay người rời đi, Lục Chỉ Yến nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
“Chờ anh cùng đi.”
04
Trên đường về nhà.
Thư ký Lâm lái xe, tôi và Lục Chỉ Yến ngồi hàng ghế sau.
Chiều nay vừa mới gây ra trò như thế.
Vậy mà bây giờ cả ba vẫn có thể bình tĩnh ngồi chung một xe.
Nếu sức chịu đựng của chúng tôi đem đi làm việc gì khác, chắc chắn đã thành công vang dội rồi.
Không khí trong xe ngượng ngùng đến kỳ lạ.
Tôi len lén mở hé cửa kính một khe nhỏ.
Gió lùa qua khe cửa, thổi tung mớ suy nghĩ rối ren trong đầu tôi.
Thực ra, tôi và Lục Chỉ Yến là hôn nhân do hai bên gia đình sắp đặt.
Hai nhà là chỗ thân quen từ trước, đương nhiên muốn kết thông gia cho thêm gắn kết.
Mà ngay từ lần đầu gặp Lục Chỉ Yến, tôi đã bị sắc đẹp làm cho u mê.
Chàng trai sạch sẽ gọn gàng thế kia, ai mà không thích?
Huống hồ hôm đó cha mẹ hai bên đều có mặt, Lục Chỉ Yến lại diễn ra dáng vẻ nghiêm chỉnh tử tế.
Tôi thật sự đã nghĩ, sau khi kết hôn sẽ có được một chuyện tình kiểu “kết hôn trước, yêu sau”.
Toàn là xàm xí!
Tôi hận Lục Chỉ Yến là một khúc gỗ!
Nụ hôn đầu tiên, lần thân mật đầu tiên, đều là tôi chủ động!
Nhà ai tử tế lại để con gái ra tay như vậy hả trời?
Không có cách nào khác, miếng thịt ngon để ngay trước miệng, nhìn mà không được ăn thì lòng tôi ngứa ngáy chết đi được.
Thế là tôi bạo gan ép buộc chính nghĩa.
Ban đầu Lục Chỉ Yến còn giả vờ chần chừ đôi chút,
nhưng một khi đã nếm thử mùi vị rồi, liền như chó sói đói.
Còn cái gì gọi là “tổng tài lạnh lùng” nữa chứ?
Có điều tổng thể mà nói, Lục Chỉ Yến vẫn là kiểu cứng nhắc.
Tôi thậm chí từng hoài nghi, không biết anh ta có phải người thật không, hay là robot.
Cho đến khi tôi bắt đầu viết 《Vì sao thư ký Lâm lại như vậy》, nhân vật Lục Chỉ Yến trong lòng tôi mới thực sự trở nên sống động.
Ai cũng khen tôi viết nhân vật Lục Chỉ Yến rất có thần.
Tôi chỉ có thể nói: nghệ thuật là bắt nguồn từ cuộc sống.
Xe vừa dừng trước cửa biệt thự.
Lục Chỉ Yến bước xuống xe với sải chân dài.
Lâm Hướng Du – cao hơn một mét chín – đi vòng qua mở cửa cho tôi, đầu cúi thấp đến mức gần sát mặt đất.
Tôi do dự một chút, rồi vẫn quyết định giúp anh ấy gỡ khúc mắc trong lòng.
“Thư ký Lâm.” Tôi gọi.
Lâm Hướng Du run bắn người:
“Phu nhân có gì dặn dò?”
Tôi khẽ ho hai tiếng, hơi ngại ngùng.
“Chuyện hồi chiều đó… cái đó chỉ là tôi viết linh tinh thôi, anh đừng để trong lòng nhé.”
Lâm Hướng Du vẫn không dám ngẩng mặt nhìn tôi:
“Vâng, phu nhân.”
Tôi thở dài.
Thôi kệ, càng nói càng thấy sai sai.
Ở đằng xa, Lục Chỉ Yến thấy tôi chưa theo kịp, liền cố ý dừng bước chờ tôi.
Tôi chạy nhỏ đến phía sau anh.
Anh làm như vô tình hỏi:
“Em nói gì với cậu ta vậy?”
Tôi lắc đầu, thành thật đáp:
“Không có gì, chỉ sợ thư ký Lâm để bụng chuyện hồi chiều, nên bảo anh ấy đừng nghĩ nhiều.”
Lục Chỉ Yến giấm chua bốc thẳng lên trời.
“Phu nhân của anh đúng là có trách nhiệm ghê, biết quan tâm cấp dưới, quan tâm đồng nghiệp, chỉ không biết quan tâm… chồng của mình.”
Tôi phì cười:
“Anh đang ghen à?”
Anh không nói gì.
Tôi khoác tay anh, tâm trạng tươi rói.
Hoàn toàn không biết đây chỉ là… sự yên bình trước cơn bão tố.
05
Tắm xong, tôi nằm dài trên giường.
Cầm điện thoại trong tay.
Thật ra tôi cũng có kiếm thêm chút thu nhập nhờ viết đồng nhân.
Tuy tiền không nhiều, nhưng đó đều là tâm huyết của tôi!
Tôi thuộc nằm lòng từng fic mình viết.
Một người tính cách “nóng ba phút” như tôi mà lại viết từ hồi cấp ba đến tận bây giờ…
Quả thật là quá kiên trì!
Nghĩ đến mà tự thấy mình quá đỉnh.
Ngoài những lần đồng nghiệp giục bản offline, trên mạng cũng toàn người háo hức chờ đợi.
【Mợ ơi, cơm cơm đi, đói lắm rồi!】
【Thư ký Lâm đã ba ngày chưa xuất hiện! Mợ ơi, không nghĩ đến sống chết của tụi con chút nào à?!】
【Mợ! Không có mợ tụi con sống sao nổi! Tại sao vẫn chưa ra chương mới a a a!】
…
Tôi liếc sang Lục Chỉ Yến đang tắm trong phòng tắm.
Không do dự, tôi liền hoàn thành nốt đoạn đang dang dở từ chiều.
Vừa lúc Lục Chỉ Yến mở cửa bước ra, tôi cũng bấm gửi thành công.
“Đinh đông—”
Điện thoại của Lục Chỉ Yến cũng vang lên đúng khoảnh khắc đó.
Tôi vô thức quay đầu lại, vừa khéo thấy Lục Chỉ Yến quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm.
Hơi nước lượn lờ quanh anh, những giọt nước trên tóc chảy xuống dọc theo cơ bụng, rồi biến mất sau lớp khăn tắm.
Tôi nhìn mà đơ cả người, đầu óc lại bắt đầu bay xa.
“Lau nước miếng đi, đừng để nhỏ lên chăn.”
Lục Chỉ Yến nhắc tôi một cách rất đỗi quen thuộc.
Tôi lập tức ngậm miệng, đưa tay lau khóe miệng.
Kết quả… chẳng có gì cả.
“Đồ lừa đảo! Rõ ràng chẳng có tí nào cả!
Lục Chỉ Yến, anh đúng là—”
Tôi vừa định nổi đóa thì Lục Chỉ Yến đã lật người đè tôi xuống chăn mềm.
Tôi chớp mắt: “Anh… anh định làm gì…”
Lục Chỉ Yến cười nhẹ, tay vuốt ve mấy sợi tóc bên thái dương tôi.
“Tang Du, chúng ta có phải nên tính sổ không nhỉ?”
Tôi giả ngu: “Chồng ơi, mình có sổ sách gì đâu mà tính?”
“Người một nhà với nhau, nghe lời đi, không cần nói khách sáo làm gì.”
Lục Chỉ Yến nắm lấy tay tôi, ép nó lên quá đầu.
“Để em hiểu lầm anh và người khác, xem ra là do anh khiến em thiếu cảm giác an toàn.
Không sao cả, anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Tôi: …
Từ giờ trở đi… tôi xin chừa cái tật nói linh tinh lại rồi.
06
Sinh nhật của Lục Chỉ Yến sắp tới.
Đây là lần đầu tiên trong ba năm kết hôn mà chúng tôi cùng nhau đón sinh nhật.
Nghe thấy thần kỳ không?