Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7piAMGQDWY

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

07.

Không chỉ Hứa Hiểu Lệ kinh ngạc.

Những âm thanh hỗn loạn quanh tôi cũng tràn đầy vẻ sửng sốt.

【Không phải đạo cụ màu vàng sao?!】

【Vậy thì vận may của một tân binh như cô ta có cần phải tốt đến vậy không?】

【Chẳng lẽ… đại Boss thật sự thích kiểu người như cô ấy?】

【Boss vốn chỉ là một NPC, làm sao có thể thích người chơi được? Chắc chắn là do kỹ năng “Đánh tráo trời đất” không thể đánh cắp những đạo cụ quá mạnh.】

【Đây có phải lỗi hệ thống không? Nên để người sáng lập game sửa lỗi đi chứ.】

Nhưng Hứa Hiểu Lệ không nghe thấy những âm thanh đó.

Cô ta cứ liên tục nắm chặt tay tôi, thỉnh thoảng còn áp cả lòng bàn tay lên mặt tôi.

Miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Không thể nào… Đây là kỹ năng tôi bỏ ra hai nghìn điểm để mua đấy.”

“Chắc chắn là tôi chưa kích hoạt đúng cách rồi.”

【Hai nghìn điểm?! Người chơi kỳ cựu này đúng là chịu chơi thật. Phá đảo một phó bản cũng chỉ được có ba trăm điểm thôi đấy.】

【Khoan! Hai người này đang làm cái quái gì thế?!】

Một luồng hơi ấm áp lan đến trán tôi.

Hứa Hiểu Lệ đã kề trán cô ta vào trán tôi từ lúc nào.

Tôi thậm chí còn cảm nhận được xúc cảm mềm mại áp lên da mình.

Một mùi hoa nồng nặc pha lẫn mùi tanh của sắt len lỏi vào cánh mũi tôi.

Cái, cái quái gì đây?!

Tôi điên cuồng giãy giụa.

Bà đây thẳng, bà đây thẳng!!

Rõ ràng là Hứa Hiểu Lệ đã bị tôi làm phiền đến phát cáu.

Cô ta lập tức bóp chặt cằm tôi, ngăn tôi tiếp tục vùng vẫy.

Giọng điệu sắc bén đầy nghi ngờ:

“Cô thực sự là người chơi mới sao?”

“Tên gì?”

Bây giờ mới nhớ đến chuyện hỏi tên tôi à?

Tôi bật cười khẽ, đối diện với đôi mắt đầy ngờ vực của cô ta, nuốt lại câu chế nhạo, rồi tự giới thiệu:

“Ta tên là Nguyễn Nam Miên, bác sĩ nội trú tập huấn của một bệnh viện tuyến đầu.”

Hứa Hiểu Lệ liếc sang Hứa Châu Lâm bên cạnh.

Sau khi nhận được một ánh mắt khẳng định từ hắn, cô ta nhíu chặt đôi mày thanh tú.

“Quả thực chưa từng thấy tên này trên bảng xếp hạng.”

“Thôi được rồi, nếu không thể cướp được đạo cụ của cô…”

“…Thì đi theo chúng tôi đi.”

“Đến lúc nguy cấp, biết đâu còn dùng được.”

Tôi phản ứng cực nhanh:

“Ý cô là lại định bán đứng tôi nữa?”

Nhưng ngay sau đó, tôi thấy Hứa Hiểu Lệ khoác lấy cánh tay của Hứa Châu Lâm, khóe môi khẽ cong, nở một nụ cười mập mờ.

Cô ta nhẹ nhàng tựa đầu lên bờ vai rộng thẳng tắp của hắn.

“Hoặc cũng có thể là… cứu cô đấy.”

08

Hứa Hiểu Lệ dẫn tôi băng qua đường hầm ngầm.

Hành lang kính trong suốt phả ra mùi hôi thối của xác thối, xác người nằm la liệt khắp nơi.

Đi đến cuối đường, trước mặt là một tòa nhà dành riêng cho khoa nhi.

Hai tòa nhà này có lối đi thông nhau.

Hứa Hiểu Lệ đã hẹn gặp những người chơi còn lại ở đó.

Cô ta nói rằng trẻ con nhiễm độc có sức tấn công yếu hơn người lớn, nhưng số lượng lại quá đông, tốt nhất là không nên để chúng tụ tập lại một chỗ.

Khi nhìn thấy bốn người chơi còn sống sót, tôi mới nhận ra tình trạng của mình và anh em nhà họ Hứa đã là tốt nhất trong số này rồi.

Cũng đến lúc này, tôi mới hiểu lời Hứa Hiểu Lệ nói “không chết thì cũng bị thương” là có ý gì.

Một trong số những người chơi ấy, cánh tay phải bị đứt lìa hoàn toàn từ trên xuống.

Dù chỗ đứt đã ngừng chảy m áu, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ rợn người.

Điều kinh hoàng nhất chính là…

Người đó hoàn toàn không có biểu cảm gì, cứ như thể chuyện này đã quá bình thường với hắn.

Ngoài làn da tái nhợt đến mức đáng sợ, hắn không hề có chút cảm xúc nào khác.

Dù đã hội ngộ, nhưng những người chơi vẫn giữ khoảng cách với nhau.

Trong thế giới kinh dị này, thứ đáng sợ nhất không phải quái vật, mà là lòng người.

Ngoài bản thân ra, không ai có thể tin tưởng tuyệt đối được.

Lúc này, giọng nói cơ khí quen thuộc vang lên:

【Chúc mừng các người chơi đã vượt qua ải thứ hai.】

【Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn dành cho những người chơi dũng cảm. Xin hãy đến phòng phẫu thuật khoa ngoại nhi sau 30 phút.】

【Chúng tôi mong chờ sự có mặt của các bạn.】

Ai đời lại đi ăn tiệc trong phòng phẫu thuật giữa đêm khuya vậy chứ?!

Không có cái nhà ma nào theo chủ đề bệnh viện mà lại thiếu phòng phẫu thuật cả.

Tôi hạ giọng hỏi Hứa Hiểu Lệ, người trông có vẻ cực kỳ hào hứng:

“Không thể nào đơn giản chỉ là ăn uống thôi đúng không?”

Hứa Hiểu Lệ ồ một tiếng, nhướn mày đầy ẩn ý.

“Món tráng miệng đặc trưng của mỗi phó bản ấy mà, chán ngắt lắm.”

“Đa phần là bắt người chơi tự tàn sát lẫn nhau.”

Miệng thì nói chán, nhưng ánh mắt cô ta lại lấp lánh đầy hứng thú.

Ánh mắt đó khiến tôi nổi hết da gà.

Lý trí bảo tôi rằng, tốt nhất nên tránh xa cặp anh em này.

Nhưng ngoài cách đi theo bọn họ, một kẻ vừa nghèo vừa không có gì như tôi có thể làm gì để tự bảo vệ mình trong cái trò chơi quái quỷ này?

Chẳng lẽ tôi thực sự phải làm như bình luận trực tiếp nói, bắt đại Boss yêu tôi?

Mà nghĩ lại, đây cũng là một cách hay.

Nếu tôi nắm được thứ mạnh nhất trong phó bản, vậy đám lâu la bên dưới chẳng phải sẽ phải cúi đầu trước tôi sao?

Tưởng tượng thì rất đẹp.

Thực tế thì… tàn khốc.

Cuối cùng, tôi vẫn phải ngoan ngoãn theo anh em nhà họ Hứa, đi thang máy dưới tầng hầm lên tầng ba của khoa ngoại nhi.

Cạch!

Cửa thang máy vừa mở ra, đập vào mắt tôi là một đám trẻ con với lưỡi dài thòng thượt đang đứng chờ sẵn.

Mỗi đứa đều mắt lệch, miệng méo, có đứa thậm chí đội ngược đầu.

Nhưng kỳ lạ thay, chúng chỉ đứng nhìn chúng tôi, không có đứa nào dám tiến lên.

Hứa Hiểu Lệ nhếch môi, khẽ nói:

“Đám nhóc này cũng thông minh đấy, biết đánh không lại.”

Càng đến gần phòng phẫu thuật, không khí càng trở nên lạnh lẽo đến khó thở.

Tôi có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể mình đang bị rút cạn từng chút một.

Hứa Châu Lâm cởi áo khoác, khoác lên người Hứa Hiểu Lệ.

Tôi cúi đầu nhìn cái áo thun ngắn tay của mình, im lặng khoanh tay, rụt cổ lại để giữ ấm.

Tổng cộng bảy người chơi bị đưa vào hai phòng phẫu thuật.

Mọi người ngồi thành vòng tròn quanh bàn mổ.

Tôi bị một người mặc áo phẫu thuật, tạm gọi là “bác sĩ” sắp xếp vào một vị trí ở mép bàn.

Trên ghế có đặt một chiếc đệm bông mềm mại.

Sau đó, “bác sĩ” chìa tay ra, đưa cho tôi một chiếc áo blouse trắng.

Chiếc áo còn mang theo một mùi hương nhàn nhạt.

Bình luận trực tiếp và tôi đều đầy dấu chấm hỏi.

【Cái chỗ ngồi này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?】

【Nguyễn Nam Miên có phải nhận được thẻ thân phận khác không?】

【Chẳng lẽ định để cô ấy làm người ra tay giết chóc?】

Ngay lúc đó, giọng nói cơ khí vang lên—

【Chúc các người chơi dùng bữa ngon miệng.】

Tách!

Từng bộ phận cơ thể…

Ngón tay, cẳng tay, mắt cá chân…

Từ bàn mổ, chúng bắt đầu bò lên với tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp.

Từ phòng phẫu thuật bên cạnh, tiếng gào thét điên cuồng vang lên.

Một ngón tay chợt bò lên bám lấy ngón út của Hứa Hiểu Lệ.

Cô ta không chút do dự, vung dao cắt phăng đoạn ngón tay dính chặt vào mình.

M áu nhỏ giọt từ khớp xương lộ ra, đỏ rực như một bông hồng nở rộ.

Sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt.

Ngay sau đó, tôi trơ mắt nhìn…

Ngón tay của cô ta mọc lại.

Cô ta thản nhiên nói:

“Những bộ phận này mang theo virus. Nếu bị bám vào, người sẽ mất hết lý trí.”

Rồi dứt khoát rạch một nhát ngay động mạch cổ của người chơi đang gào thét lao về phía mình.

M áu tươi bắn tung tóe, mùi tanh nồng bao trùm cả căn phòng.

Hứa Hiểu Lệ kéo Hứa Châu Lâm ra sau lưng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đám tàn chi đang nhảy múa quanh tôi mà không hề tiếp cận.

Cô ta chợt như nghĩ ra điều gì đó.

Cô ta vẫy tay gọi tôi:

“Ê, cô gì mà tên Miên, có nhiệm vụ cho cô đây.”

Tôi bước tới.

Ngay lập tức, cô ta chộp lấy tay tôi, đẩy tôi lên đứng chắn trước mình và Hứa Châu Lâm.

Quả nhiên—

Những mảnh tàn chi kia vẫn chỉ quẩn quanh tôi, không hề tiến lên.

Hứa Hiểu Lệ nở nụ cười hài lòng.

“Đại Boss ban ngày ngủ rất say, sáng mai…”

“Tôi và Châu Lâm sẽ hộ tống cô lên tầng năm, phòng nghỉ.”

“Nơi đó là chỗ trú ngụ của đại Boss.”

“Chìa khóa nhốt thực thể thí nghiệm đang nằm trên người hắn.”

“Cô phải trộm được chìa khóa, sau đó giết hắn.”

Bình luận trực tiếp và tôi đều chìm vào im lặng.

09.

Ai cũng biết chìa khóa đang nằm trên người đại Boss.

Nhưng nếu lấy được dễ dàng như vậy, thì đây đã không phải là trò chơi kinh dị cấp S rồi.

【Để một tân binh xông thẳng vào sào huyệt của đại Boss? Người chơi kỳ cựu này thật sự nghĩ cô gái của chúng ta ngốc à?】

【Còn nhớ người chơi bị bóp nát não ngay sau khi mở ngăn kéo không?】

【Đó là lần đại Boss phát điên nặng nhất từ trước đến nay.】

【Bức ảnh trong ngăn kéo đó, đến giờ vẫn chưa ai lấy được manh mối.】

Tôi đương nhiên nghe thấy những lời bàn tán của đám bình luận trực tiếp.

Thế nên, tôi chỉ tay vào chính mình, nhìn sang Hứa Hiểu Lệ.

Nhưng cô ta hoàn toàn không có vẻ gì là đang đùa giỡn.

Tôi lặng lẽ lùi hai bước.

“Đừng có đùa nữa, đại tỷ à.”

“Không thể vì tôi nghèo mà chị lôi tôi ra làm vật tế thần được chứ?”

Quả nhiên, tin người còn không bằng tin chính mình.

Nhớ lại cảnh Hứa Hiểu Lệ giết người ngay trước mặt mà không chút biểu cảm, tôi nuốt khan một cái.

“Cô có đạo cụ màu vàng, cô sẽ không chết đâu.”

Khi ném tôi vào giữa đám nhiễm độc, cô ta cũng đã nói câu này.

“Hay là như thế này.”

Thấy tôi vẫn không chịu thỏa hiệp, Hứa Hiểu Lệ mở kho điểm số của mình ra.

Tôi trơ mắt nhìn số dư 9999+ điểm, hai mắt sáng rực như sao.

Cô ta lướt qua danh sách vũ khí.

“Muốn gì cũng được, tôi sẽ tặng cô.”

“Tôi còn có thể cho cô một kỹ năng hồi sinh, đảm bảo cô sẽ không chết.”

Một thẻ hồi sinh, giá gần 9000 điểm.

Tương đương với 30 lần phá đảo phó bản mới kiếm được một tấm.

Thẻ đó là đánh đổi bằng mạng sống mà có được.

Vậy mà Hứa Hiểu Lệ lại sẵn sàng đưa nó cho tôi sao?

Không đáng tin chút nào.

“Nếu thế sao cô không tự đi?”

Tôi lẩm bẩm, tay vẫn tiện thể lướt qua danh sách vũ khí.

Súng tiểu liên có vẻ ổn…

Nhưng súng laser nhìn ngầu hơn…

Hay là chọn súng bắn tỉa nhỉ?

Hứa Hiểu Lệ thản nhiên đáp:

“Tôi và Châu Lâm đều đã chết một lần trong phó bản này rồi.”

“Trong cùng một phó bản, một người chỉ có thể sử dụng thẻ hồi sinh một lần.”

Cô ta nắm chặt tay Hứa Châu Lâm, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười đầy quyến rũ.

“Chúng tôi đã nói rằng tôi sẽ bảo vệ anh ấy cả đời.”

“Nếu tôi chết, sẽ không còn ai chăm sóc anh ấy nữa.”

“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”

“Nếu không còn lựa chọn nào khác, tôi thà mãi mãi ở lại phó bản này, còn hơn phải rời xa anh ấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương