Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Sau khi biết tôi không còn quan tâm đến Ngôn Nghiêm và Ngôn Tử Mặc , bạn bè không kể cho tôi những chuyện liên quan đến họ.
Tôi tập trung hoàn toàn vào làm , cả người dính đầy đất sét, trong lòng chưa bao giờ thấy thỏa mãn đến .
“ Thục, tác phẩm của em rất tốt, có thể thử tham gia cuộc này.”
Quản lý đưa cho tôi một tờ đăng ký. Tôi nhanh chóng điền thông tin và nộp.
Trong lĩnh vực yêu thích, tôi rất tin tưởng vào bản thân và rất thích thử thách.
Sau một bận rộn, về đến nhà, tôi chợt nghĩ một ý tưởng thiết kế hay ho, liền lấy bản thảo dự sửa tiếp. Chẳng mấy chốc đã gần 10 giờ.
Điện thoại đột ngột reo, là một số lạ.
Tôi nghĩ là khách hàng bắt máy.
“ Thục, Tử Mặc đột nhiên bụng, nó đến mức mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo, mặt tái nhợt. làm sao đây?”
Trong lòng tôi dâng lên một ngọn lửa giận không tên, trả lời anh ta một cách cộc cằn.
“Ngôn Nghiêm, bệnh thì đi tìm bác sĩ. Tôi không biết chữa bệnh. Lúc ly hôn, chính Ngôn Tử Mặc đã nói, nó không muốn tôi quản . Sau này tôi không muốn thêm cứ chuyện gì liên quan đến cha con anh.”
hôm sau, mẹ gọi điện cho tôi, nói rằng lần này Ngôn Tử Mặc bệnh rất nặng, nằm viện một thời gian. Ôn Sênh chưa từng sóc trẻ con, không có kinh nghiệm, hy vọng tôi – người mẹ ruột – đến bệnh viện sóc nó.
Tôi từ chối.
Chính nó đã nói, muốn Ôn Sênh làm mẹ của mình, không tôi làm mẹ.
thì để người mẹ nó tự chọn sóc nó đi.
Kể từ hôm , tôi thường xuyên nhận được các cuộc gọi từ số lạ, không ngoại lệ là Ngôn Tử Mặc gọi.
“Mẹ ơi, con bụng lắm, đến không ngủ được. Mẹ kể chuyện cho con như trước kia được không?”
“Mẹ ơi, hôm nay con xuất viện . Bác sĩ bảo không được ăn đồ chiên, đồ cay, con không muốn ăn cháo với rau dưa nhạt nhẽo. Mẹ dỗ con được không?”
“Mẹ ơi, dì làm bài thủ công xấu lắm, hôm nay con không được nhận hoa đỏ. Nếu mẹ ở đây thì tốt quá. Con nhớ mẹ, mẹ đến thăm con được không?”
Mỗi lần tôi cúp máy, chặn số.
Trước đây, nó ghét nhất việc tôi ràng buộc nó. Giờ đây, nó lại cầu xin tôi quản nó. Không phải vì nó hối cải, vì hy vọng tôi tiếp tục dành sóc chu đáo cho nó, mong tôi làm những bài thủ công xuất sắc để nó được nhận lời khen của cô giáo, ngưỡng mộ của bạn bè.
Giờ tôi không muốn làm một người mẹ hết lòng vì con , tôi chỉ muốn làm chính mình.
Sau , tôi từ chối cuộc gọi từ số lạ. Cuộc sống lại trở về yên bình.
6
Một tháng sau, tôi lại được tin tức về bọn họ.
Ôn Sênh tại một buổi dạ tiệc từ thiện hoành tráng đã dụ dỗ người đàn ông khác và vợ của ông ta tát ngay tại chỗ. việc này lên hot search, làm rùm beng cả lên.
Người đàn ông là chủ tịch một tập đoàn gia đình. Tôi đoán có lẽ Ôn Sênh sắp tiếp quản tập đoàn nhà họ Ôn, một dự án lớn để củng cố địa vị.
Cô ta năng lực bình thường, thứ duy nhất đáng giá chỉ có nhan sắc, mới nghĩ đến cách mạo hiểm như , không ngờ lại thất bại.
Tôi không có ý định xen vào, càng không muốn tranh giành tập đoàn nhà họ Ôn với cô ta. Tôi đã chịu đủ cuộc sống người khác kiểm soát, giờ đây rất tận hưởng tự do hiện tại.
Hôm , như thường lệ, tôi đến xưởng làm việc, lại nhìn thấy người – một lớn một nhỏ – đang ngồi trên bậc thang trước cửa, trông như đã đợi rất lâu.
“Ba ơi, liệu chúng ta có gặp được mẹ không?”
“Sẽ gặp. Mẹ con sẽ đến.”
Là Ngôn Nghiêm và Ngôn Tử Mặc.
Việc họ tìm đến tôi không có gì ngờ.
Vừa bước tới, Ngôn Tử Mặc đã lao đến ôm chầm lấy tôi, giọng nũng nịu: “Mẹ ơi, về nhà với chúng con được không?”
Tôi lập tức đẩy nó .
“Tôi không phải mẹ của cậu, Ôn Sênh mới là.”
Khuôn mặt nó ngay lập tức biến sắc, đầy vẻ chán ghét: “Đừng nhắc đến người phụ nữ . Cô ta biết rõ con dạ dày, còn thường xuyên cho con ăn gà rán, hamburger, uống nước ngọt. Con bụng, cô ta chỉ cho con uống thuốc giảm . Bài thủ công cô ta làm lúc nào rối tung rối mù. Con ghét cô ta.”
Ngôn Nghiêm đứng dậy từ bậc thang, bước tới trước mặt tôi.
“ Thục, dạo này Tử Mặc rất nhớ em, cứ làm ầm lên đòi gặp em. Sau khi em đi, nó một trận bệnh rất nặng, gầy đi một vòng lớn. Nó còn nhỏ, không thể thiếu em được.”
Tôi lạnh lùng đáp: “Nó có ba, còn có người mẹ chính nó chọn. người sẽ sóc nó.”
Tôi cúi xuống nhìn Ngôn Tử Mặc, thấy biểu cảm chán nản và thất vọng của nó, trong lòng thoáng một tia xao động, tôi vẫn kìm lại.
“Mỗi người phải trả giá cho lựa chọn của mình, đây là quyết định của chính cậu.”
Ngôn Tử Mặc chu môi, trông như sắp khóc òa.
Trước đây, mỗi khi nó khóc, tôi sẽ mềm lòng, sẽ cẩn thận dỗ dành nó, nghĩ cách làm nó vui.
Giờ thì không.
Trước đây là nó không tôi, giờ thì tôi không nó .
Ngôn Nghiêm vội bước tới kéo nó phía sau, tìm cách hòa giải: “ Thục, lâu lắm Tử Mặc mới gặp được em, nó rất nhớ em, em đừng chấp nó.”
Anh ta lại cúi xuống nói với Ngôn Tử Mặc: “Hôm nay gặp mẹ , không thể đòi hỏi gì thêm.”
Ngôn Tử Mặc lập tức phối hợp, cố gắng nặn một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, níu lấy vạt áo tôi, đáng thương nói: “Mẹ ơi, vài hôm con lại đến gặp mẹ nhé. Mẹ đừng không gặp con , được không?”
Ngôn Nghiêm ghé sát tai tôi, thì thầm: “Em phối hợp chút đi, anh sẽ đưa nó về.”
Nhìn cha con họ, diễn xuất vụng về có chút khó xử.
“Tôi rất bận, người đừng đến làm phiền tôi .”
Tôi mở cửa xưởng, bước vào trong, đóng cửa lại, để họ đứng ngoài.
7
Đồng nghiệp chứng kiến toàn bộ việc liền hỏi tôi: “Cậu có chồng giàu và con trai đẹp trai à?”
Nhìn chiếc xe sang rời đi, tôi lắc đầu.
“Không phải. là con của bạn tôi, nhầm tôi thành mẹ nó thôi.”
Đồng nghiệp trêu chọc: “ sao cậu không cơ hội gả vào hào môn, trực tiếp nằm hưởng phú quý luôn?”
Tôi sắp xếp lại những đơn hàng còn dang dở, chia một nửa cho cô ấy.
“Trước khi nghĩ đến việc gả vào hào môn, cậu nghĩ xem khi nào làm xong đống đơn hàng này đã.”
Cô ấy nhăn mặt như khổ , trở lại bàn làm việc, tập trung nhào nặn đất sét.
Tôi biết, họ sẽ không dễ dàng bỏ như , chắc chắn sẽ tiếp tục đến làm phiền tôi.
Không sao cả, dù sao tôi sắp đi thành phố S để tham gia cuộc , sẽ rời khỏi đây vài .
Khi thật đến địa điểm , nhìn thấy các thí sinh tham dự, lòng tôi giác trĩu xuống.
Có những nghệ sứ nổi tiếng trong nước, lại có cả những thí sinh mới chỉ vừa trưởng thành. Dù xét về kinh nghiệm hay tiềm năng tương lai, tôi không có lợi thế.
, một năm trước, tôi không dám mơ rằng cả đời này mình còn có cơ hội chạm vào đất sét. Giờ đây, tôi đã đứng trên đấu trường này.
Dù tôi căng thẳng đến mức không thể làm được tác phẩm nào, chỉ đứng ở đây thôi, tôi đã là anh hùng của chính mình .
Tôi theo bản thiết kế đã chuẩn từ trước, thực hiện từng bước một cách có trật tự, hoàn toàn không để ý đến tác phẩm của các thí sinh khác.
Khi hoàn thành tác phẩm và chờ đợi kết quả, tôi không dám nhìn tác phẩm của người. Tôi sợ sẽ tự làm mình cảm thấy thua kém.
Khi ban giám khảo tuyên bố tôi đạt giải ba, tôi ngỡ mình nhầm, mãi đến khi bên dưới vang lên tiếng vỗ tay, tôi mới sực tỉnh.
Nửa giờ sau, tiêu đề “Đại thư nhà họ Ôn đạt giải thưởng” xuất hiện trên hot search. Chỉ trong năm phút, bình luận đã vượt mười nghìn.
Tôi lướt sơ phần bình luận, đa số chê bai Ôn Sênh và khen ngợi tôi.
Nếu nói không có ai đứng sau thao túng, tôi không tin.
giờ sau, lượt xem đã vượt một trăm triệu. Ngôn Nghiêm lúc nhiệt độ tin tức đang cao đã đăng bài: “Hiện tại đang thương lượng ly hôn với Ôn Sênh, hy vọng thứ sớm trở lại quỹ đạo.”
Tôi nghĩ Ngôn Nghiêm sẽ dẫn theo Ngôn Tử Mặc đến tận nơi đấu để chặn tôi, thực tế lại không phải .
Người đến là mẹ tôi và phu nhà họ Ngôn.
Họ đưa tôi đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất, nói với tôi rất nhiều điều.
Đại ý là, muốn tôi giúp Ôn Sênh tiếp quản tập đoàn nhà họ Ôn, tái hôn với Ngôn Nghiêm, làm chỗ dựa vững chắc cho chồng và sóc tốt cho con trai.
Tôi lạnh lùng cười: “Dựa vào đâu các người nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn theo sắp đặt của các người? Lúc các người dung túng Ôn Sênh chen vào hôn của tôi, phớt lờ việc Ngôn Nghiêm ngoại tình, các người nghĩ đến hôm nay.”
Nói xong, tôi trở về thị trấn nhỏ hẻo lánh.
8
Sau khi cuộc kết thúc, bên ngoài xưởng có rất nhiều người cầm điện thoại và máy quay phát sóng trực tiếp, với lý do đưa khán giả xem “đại thư nhà họ Ôn làm ”.
Tôi dứt khoát mua một chiếc máy quay độ phân giải cao và tự mình bắt đầu phát trực tiếp.
Rõ ràng tôi có thể lúc nhiệt độ đang cao để làm nổi danh bản thân, tại sao phải nhường cơ hội này cho người khác chứ?
Chẳng mấy chốc, những người tụ tập bên ngoài rời đi.
Tài khoản phát trực tiếp của tôi lại tích lũy được mấy vạn người theo dõi, còn có người đặt mua tác phẩm của tôi.
thứ đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Trên mạng đột nhiên lan truyền một đoạn video giám sát, nhanh chóng leo lên hot search và trong vòng một đã đạt hàng chục triệu lượt xem.
Trong video, Ngôn Tử Mặc đẩy mạnh Ôn Sênh, vẻ mặt khó chịu, giọng điệu hung hăng: “Tôi không có một người mẹ vô dụng như bà! Mẹ tôi là Ôn Thục, người đạt giải thưởng cuộc sứ! Chính bà đã đuổi mẹ tôi đi, bà là kẻ thứ ba!”
Ôn Sênh không chịu thua, lớn tiếng phản bác: “Cậu nghĩ tôi thích một đứa trẻ không lời, lại yếu ớt như cậu sao? Nếu không phải mẹ cậu bỏ rơi cậu, tôi còn lâu mới thèm quan tâm đến cậu!”
Chỉ vài tháng trước, Ngôn Tử Mặc còn nũng nịu nắm tay Ôn Sênh, bám lấy cô ta nói muốn cô ta làm mẹ.
Có lẽ, nó không thích tôi, không thích Ôn Sênh. Nó chỉ thích người có thể thỏa mãn mong muốn của nó, đồng thời mang lại vinh dự cho nó.
Ngôn Nghiêm lại tìm đến tôi. Anh ta trông rất tiều tụy, mắt thâm quầng, rõ ràng là gần đây không được nghỉ ngơi tốt.
“ Thục, gần đây Tử Mặc cảm xúc rất ổn, hở chút là khóc lóc, làm loạn. Nó thường xuyên trốn học, bỏ tiết, còn liên tục đòi gặp em. Em đến gặp nó một chút, được không?”
Tôi lực đáp: “Ngôn Nghiêm, đây chẳng phải là kết quả từ dung túng của các người sao? Trước đây, tôi nghiêm khắc giám sát việc học hành của nó, tự mình kèm nó làm bài tập, các người lại bảo nó chỉ là một đứa trẻ, không tạo áp lực quá lớn, mặc kệ Ôn Sênh dẫn nó trốn học. Bây giờ anh mới là người giám hộ của nó, anh hướng dẫn nó, chứ không phải đổ trách nhiệm lên tôi.”
Ngôn Nghiêm gật đầu: “Anh xin lỗi, trước đây là anh sai. Anh cầu xin em, gặp nó một lần thôi, được không?”
Dù sao là đứa trẻ tôi đã mang thai mười tháng sinh . Cuối cùng, tôi mềm lòng.