Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 87-1

Nói Quý Thính nằm trên giường, cũng không đáp lại, Đàm Vũ Trình vén tóc mái của cô sang một cụp mắt xuống nhìn. Cô lại ngủ thiếp đi, hô hấp đều đều. rồi cô nằm sấp tóc dài xõa trên bờ vai, ngủ ngon mơ hồ kêu khát, Đàm Vũ Trình đứng dậy đi rót nước cho cô. Nhưng giờ cô còn chưa nước, vẫn ngủ.

Đàm Vũ Trình tuỳ ý vuốt mấy sợi tóc của cô.

Thành thật mà nói, sau giấc mơ kia, tâm tình anh đã dễ chịu hơn rất . Đặc biệt là trong đám , ghế đó luôn bỏ trống và người đó từ đầu cuối đều không hề xuất hiện.

Đàm Vũ Trình xoay người đặt ly nước lên đầu giường, kéo chăn cho cô rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Anh ghế sô pha trong khách nhỏ ngồi xuống. Trên bàn có một tấm thiệp mời và danh sách quà tặng. Anh với tay lấy ra, đặt tay lên đùi rồi lật xem.

qua có khá khách.

Lúc thiệp mời hai gia đình phải thay phiên nhau , cũng có ghi chép lại, dù có sai sót thì cũng không chênh lệch là mấy.

Vì vậy, sau khi thiệp , trong tập ghi chú cũng sẽ có một bản ghi lại. Anh lật qua đối chiếu, đó Quý Thính thì phát hiện anh đã thiệp cho Chu Hồi rồi cô cũng không thêm nữa.

Trong lúc anh lật xem thì cửa ngủ chính mở ra, Đàm Vũ Trình quay đầu nhìn qua. Quý Thính áo hai ngủ hai dây uể oải bước ra ngoài, vẫn còn có chút buồn ngủ.

Cô đi rót nước, ly nước trên tay đi về phía anh, cô vô thức rúc vào vòng tay anh.

Đàm Vũ Trình nhướng mày, ném danh sách quà tặng lên bàn ôm lấy cô, giọng Quý Thính vẫn còn ngái ngủ nói: “Em buồn ngủ quá.”

Đàm Vũ Trình tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng hỏi: “Có đói bụng không?”

Quý Thính tựa vào trong ngực anh nước: “Em không đói, ban nãy anh rót nước cho em à.”

Đàm Vũ Trình cụp mắt xuống nhìn cô: “Lúc anh đem vào, em lại ngủ quên.”

Quý Thính ừ một tiếng, cọ cọ vào cổ anh. Yết hầu Đàm Vũ Trình khẽ động, tạm thời không quan tâm người đó là ai, ở đâu nữa.

Giúp Quý Thính ly nước, cô vài ngụm rồi tựa lưng vào vai anh. Cô bộ ngủ có dây màu trắng, xộc xệch và rộng thùng thình. Cô kêu buồn ngủ là thật. Hai trước, chuẩn cho đám cô đã không ngủ , chưa kể cả qua, đêm qua còn anh giày vò rất lâu. Cô tựa vào ngực anh, chân đặt trên ghế sô pha, Đàm Vũ Trình dựa vào tay vịn ôm cô vào lòng cô ngủ thêm chút nữa.

Ánh mắt chợt nhìn thấy vết hằn trên gót chân do đi giày cao gót, anh đưa tay nắm lấy mắt cá chân cô nhìn xem: “ qua không phải em đã dán miếng băng gạc rồi sao?”

Quý Thính uể oải ừ một tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Sau đó rơi mất.”

Lúc này da đã rách. Đàm Vũ Trình vỗ vỗ eo cô ngồi xuống. Quý Thính ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha.

Đàm Vũ Trình đứng dậy đi ngăn kia, mở ngăn kéo lấy ra một bộ dụng cụ y tế. ghế sô pha, mở ra lấy khử trùng, lấy cổ chân sát trùng vết thương cho cô. Quý Thính lấy gối ở cạnh ôm vào lòng, dựa lưng vào ghế nhìn anh giúp cô khử trùng.

Đêm qua anh giày vò quá lâu, trên hình xăm của anh còn có vết cắn. Trên tầng cao nhất của Thiên Vực khá yên tĩnh, lại mấy phần ấm áp. Quý Thính nghĩ chuyện tối qua nói với anh, lúc đó anh say rượu đoán chừng là không nghe rõ, vậy cũng tốt.

Khử trùng Đàm Vũ Trình đóng hộp thuốc lại, mang vào cất đi. Anh ngước mắt hỏi: “Trưa nay em muốn ăn gì?”

Quý Thính chống cằm lên gối lướt điện thoại, ngước mắt nhìn anh: “Có gì ăn vậy?”

Đàm Vũ Trình nhìn bộ dạng lười biếng của cô, khóe môi hơi nhếch lên: “Anh thay quần áo rồi lát xuống bếp xem.”

Quý Thính ừ một tiếng.

Đàm Vũ Trình quay lại ngủ chính, áo sơ mi đen lên vào, sau đó bước ra ngoài đi vào bếp. Quý Thính xuống ghế, xỏ dép đi theo anh. Nhìn vào trong bếp xem thử, người Đàm Vũ Trình rất cao ở trong đó hâm sữa, anh lấy ra đưa cho cô. Cũng thấy dì bảo mẫu đã rất ăn cho bếp. Còn ghi chú vào tờ giấy dán, đại khái là giải thích cách hâm và ăn.

thứ hai sau đám .

Cả bố mẹ hai đều cảm thấy nghỉ ngơi thật tốt cũng không làm phiền.

Quý Thính không hết sữa vì khá nước đưa lại cho Đàm Vũ Trình, anh thấy cô còn chưa hết cúi đầu cạn rồi mới đi rửa.

Anh nhìn qua ăn trên bàn rồi hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”

Quý Thính dựa vào cánh tay anh suy nghĩ một lúc, gõ gõ đầu ngón tay, Đàm Vũ Trình phần ăn đó lên rồi đi hâm cho cô. Quý Thính hỏi: “Dì giúp việc đã làm hết món này sao?”

Đàm Vũ Trình hâm sủi cảo nói: “Khoảng năm giờ sáng đã đưa tới.”

Quý Thính ồ một tiếng.

Sủi cảo đã làm , Đàm Vũ Trình ở kia cũng làm bánh sandwich.

Quý Thính đi pha hai tách phê. Dụng cụ pha phê ở Thiên Vực trước đây rất đơn giản, là loại pha tay, sau này dần dần Đàm Vũ Trình mua rất dùng liên quan phê, thậm chí còn làm một đặc biệt đặt này. đựng thứ này giống như đựng phê trong căn hộ của Quý Thính.

Quý Thính mang phê tới bàn ăn. Hai người ngồi xuống ăn sáng thì đã gần giờ trưa.

Sau khi ăn Đàm Vũ Trình dọn bàn, đi vào bếp bật máy rửa chén tự động.

Quý Thính quay lại ghế sô pha trong khách nhỏ, máy tính bảng lên xem video và ảnh qua. Nhóm hỗ trợ quay chụp lần này chính là studio đã chụp ảnh của lúc trước, tuy đắt tiền nhưng ảnh rất đẹp, video cũng dựng chỉ trong một đêm và đăng trong nhóm. Đàm Vũ Trình rửa tay đi ra, ngồi ở cạnh cô cũng nghiêng đầu xem.

Trong video không chỉ có cảnh đẹp, nghiêm túc mà còn có cả nội dung hài hước. Quý Thính đưa máy tính bảng lại gần anh, hai người cùng nhau xem. Khi thấy có đoạn video anh kéo vạt, cô nhìn anh: “Lúc đó có phải rất không?”

Đàm Vũ Trình nhìn người phụ nữ của mình ở trong lòng, nói: “Có chút.”

Quý Thính dựa vào vai anh nói: “May mà không thêm áo vest.”

Anh chỉ một áo sơ mi đã như vậy, thử nghĩ xem nếu anh nó với vest thì sẽ rất đẹp trai. Đàm Vũ Trình nhướng mày, trong mắt có ý cười.

Sau đó hai người xem hết video và ảnh. Dù sao ở nhà cũng không có ai khác Quý Thính đôi chân dài lên ghế sô pha, nằm lên đùi anh, trò chuyện câu câu mất cùng anh.

Hai người dự định đi hưởng tuần trăng mật vào chiều kia, Quý Thính đọc lịch trình. Lần này là xe tự lái. đã chọn một số thành phố gần Lê Thành.

Đàm Vũ Trình nghịch tóc mái cô cùng nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng anh cũng kiểm tra điện thoại và trả lời một số tin nhắn. Vòng bạn bè vẫn xôn xao vì đám của qua. Long Không và Vu Hy đã gửi rất ảnh. A San và người khác cũng chia sẻ nó với các bạn cùng lớp của .

Một số bạn học trong nhóm cảm khái: Coi như Quý Thính và Đàm Vũ Trình có duyên phận, trước đây cũng là bạn cùng bạn.

A San: Đúng vậy, đúng vậy.

Long Không: Số phận cũng thật thần kỳ.

A San: Chính là vậy đó.

A San: là cặp đôi duy nhất trong lớp chúng ta kết hôn với nhau.

Khương Chung: Vậy mới nói duyên phận không tầm thường.

Long Không: Đúng vậy.

Quý Thính và Đàm Vũ Trình ở này đều không đọc tin tức trong nhóm. Hai người thỉnh thoảng trò chuyện. Sau đó, Quý Thính bằng một cách nào đó lại trêu chọc anh, hơi ngả người ra sau, ngã trên ghế sô pha mềm mại cạnh lan can. Ban công rèm che lại, Quý Thính dùng đầu ngón tay nhéo tai anh, ánh mắt Đàm Vũ Trình sâu thẳm, giọng nói trầm khàn: “Quý Thính.”

“Em rất biết trêu chọc người khác đấy.”

Hai má Quý Thính đỏ bừng: “Nào có.”

Cô từ chối thừa nhận điều đó.

Đàm Vũ Trình nghiêng người hôn cô, Quý Thính vòng tay qua cổ anh. Hai người ôm hôn nhau trong góc sô pha. Cả căn nhà rộng lớn yên tĩnh, chỉ có hai bóng người trên ghế sô pha. Bộ váy ngủ rộng thùng thình của Quý Thính xộc xệch, da thịt trên nền màu xám của ghế sô pha trắng như tuyết.

Trên cổ Đàm Vũ Trình có giọt nước chảy xuống, anh vùi đầu vào cổ cô gọi: “Vợ.”

Quý Thính ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập nước.

Đàm Vũ Trình thấp giọng hỏi: “Em gọi anh là gì?”

Tim đập thình thịch, cô nghiêng đầu ghé vào tai anh gọi một tiếng: “Chồng.”

Tim Đàm Vũ Trình đập loạn nhịp, cảm giác rung động lan khắp cơ thể. Anh phải mất một lúc mới kìm lại , ấn vào eo và hôn lên môi cô lần nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương