Xuân Cũ Lặng Lẽ, Năm Mới Rạng Ngời
Ngồi tò ba năm.
Ngày tôi ra tò, người đến đón không phải là vị hôn phu đã tự tay đưa tôi vào ng//ục gi//am.
Mà là người anh cùng mẹ khác cha, từ nhỏ đã ghét bỏ tôi.
Anh ta cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi:
“Không có anh, em sống th//ảm h//ại đến vậy à?”
Tôi cười với anh ta, giọng bất cần:
“Vậy thì đừng lo cho em nữa, cứ để em ch.t đi cho rồi.”
Anh ta nổ/i gi//ận, đ//ập mạ//nh một cái lên vô lăng:
“Vậy thì ch.t cmn luôn đi!”
Kẻ từng quát tôi đi ch.t đi, sáng hôm sau đã đá//nh gã//y t/ay ch/ân vị hôn phu của tôi, lôi hắn đến trước mặt tôi, ép hắn qu//ỳ xuống dập đầu.