Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bỗng nhiên mệt: “Các người ở đông như vậy, hắn có bị người ta bán hay bị người ta ăn thịt sao? Thật sự không được, không ngày mai Tô Hồng sẽ trở lại sao? Các người cứ chờ ấy , ấy về, anh của mấy người sẽ tự nhiên hết giận thôi.”
Tiêu Cảnh ở bên kia a một tiếng, có chút không sao: “Không , , ai nha, như vậy , tôi đón…”
Anh ta nói được nửa chừng thì đột nhiên dừng lại. Bên tai tôi vang lên tiếng cọ xát, sau là tiếng thở dốc. Một lúc sau, có người cười khẩy, thanh âm hơi khàn khàn: “Trình Sênh. ta hãy nói chuyện một chút.”
13
Nói thật, tôi không tôi và còn có gì để nói.
Suy một chút, tôi đang chuẩn bị cự tuyệt.
Hắn lặp lại một lần nữa, ngữ khí nhạt: “ ta nói chuyện. anh mà, anh là người khi việc, không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua. Nếu như không đồng với anh, Trình Sênh, anh không cam đoan với , mình sẽ không ra chuyện gì.”
Tôi không ngờ lại nói ra như vậy. Hắn như vậy, cho tôi có chút xa lạ. Nhưng lại vốn nên như thế, hắn thực sự, vốn chính là một người như vậy. Tôi hít sâu một hơi: “Được, anh nói chuyện gì?”
Giọng nói của hắn lạnh, trong bóng đêm, cho người ta có chút phân biệt không rõ: “ chia tay anh ta , ta tái hợp.”
Gần như trong nháy mắt, tôi đã . Hắn hẳn là lầm rồi. Hắn xem Hứa Yến là đối tượng kết hôn của tôi.
Tôi xoa xoa trán, có chút hoang đường. Không hắn chưa từng nhai lại cỏ sao?
Cầm điện thoại di động, tôi lại tới bức tranh kia, cả khoản phí chia tay có nói là vung tiền như rác, cả bè của hắn đã nói với tôi. Đùa giỡn tôi như vậy, lấy tôi trò tiêu khiển, vui sao?
Tôi đè phiền não trong lòng xuống, hắng giọng một : “Anh có bệnh sao?”
Nói xong, không đợi hắn kịp phản ứng, liền cúp điện thoại. Sau chặn luôn Tiêu Cảnh .
Tôi đã đủ rộng lượng, không so đo với lạnh nhạt và lừa gạt của hắn, nhưng hắn lại nói khó này với tôi.
14
Tôi không sau lại xảy ra chuyện gì.
Sau ngày , cứ cách năm ba ngày tôi sẽ gặp . Hắn không giống trước kia lắm, mặt mày lạnh lùng, khi nhìn người trở nên càng lạnh lẽo. Mỗi lần gặp mặt, hắn luôn thờ ơ nhìn tôi.
Tôi cho rằng mình đã cự tuyệt đủ dứt khoát, hắn lại đặc biệt ở chỗ không người ngăn chặn tôi, lấy điện thoại di động ra cho tôi xem, vào người trên : “Đây là trai ? Hứa Yến đúng không? Suy thế nào rồi? không , anh có tìm anh ta nói chuyện.”
Tôi không nhịn được nữa: “Anh lầm rồi, anh ấy không trai tôi, tôi gặp vài lần mà thôi, căn bản là không quen. Anh gì? Nhất định ầm ĩ khó coi như vậy sao? Có mấy , tôi vốn không nói, trong lòng anh căn bản là không có tôi, không sao?”
“Ở cùng một chỗ với tôi, đối xử với tôi đặc biệt, là bởi vì, mối tình đầu của anh và tôi có chút giống , ấy sắp trở về, anh liền cho tôi xe cho tôi nhà, không là cho tôi khó mà lui, đừng quấn lấy anh sao? Hiện tại lại tới chuyện này, nói thật, phiền, không có nghĩa.”
sửng sốt, như là có chút không : “Có gì?”
Qua một hồi lâu, hắn mới nhỏ giọng mắng một câu, lại mở miệng, giọng nói có chút khàn: “Anh chưa bao giờ hai người có chỗ nào giống, Ai đã lan truyền chuyện vớ vẩn này? Anh sẽ để người ta tới giải thích rõ ràng. Tặng đồ cho , vì tặng, không có gì khác. Không chia tay với . thứ này đều có giải thích.”
Cổ họng tôi có chút khô khốc: “Vậy thì sao?”
Cho dù, cho dù thứ này đúng là tôi lầm. Nhưng lúc hắn nhận điện thoại của Tô Hồng cẩn thận từng li từng tí, còn có bè của hắn ngầm , chẳng lẽ đều là giả sao?
Mặc kệ hiện tại hắn như thế nào, khi tôi còn nói chuyện yêu đương, xác thực là hắn đối với mối tình đầu của mình khó có quên. như vậy, tôi lại càng không ở cùng một chỗ với .
Tôi hỏi hắn: “Anh , anh bây giờ, đối với tôi mà nói là gì không?”
Ánh mắt hắn hơi sáng lên: “ gì?”
Tôi nở nụ cười: “Tôi tắm rửa xong, chưa bao giờ mặc quần áo bẩn lại. Anh cùng quần áo bẩn, có gì khác ?”
Hắn lùi lại một bước, sắc mặt trắng bệch, nhìn tôi không dám tin.
bè của hắn tìm tới, rõ chuyện trước mắt, theo bản năng thay khuyên nhủ tôi.
“Trong lòng anh đến , mấy ngày nay, cậu ấy không dễ chịu, hai người trước tốt như vậy, thật sự không có khả năng sao? Có gì không từ từ nói?”
Tôi nói: “Đúng, không nào.”