Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Tôi đi vào phòng làm việc.
Tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cuốn sổ đăng ký hôn cất kỹ.
Nhưng điều mỉa mai là, bên cạnh cuốn sổ hôn còn một cuốn sách dày cũ kỹ.
Các mép giấy sờn, nhìn qua cũng biết nó mở ra thường xuyên.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi lật cuốn sách ra.
Trang tiên ghi một dòng chữ: “Kính dâng cuốn sách này yêu.”
Cuốn sổ cũ này bắt viết từ năm 1994.
Năm 1994: “Thời gian chứng minh mọi sự chân thành. Nếu xuất hiện trong lễ cưới, anh sẽ ngần ngại chọn .”
Năm đó, tôi hôn.
Năm 1997: “Lý trí anh phải tiến lên, nhưng trái tim nghĩ . Anh hy vọng câu chuyện của ta sẽ chưa thúc.”
Năm đó, con tôi chào .
Năm 2008: “ mà anh thích từ cái nhìn tiên, dù lâu vẫn khiến anh rung động.”
Năm đó, họ tái ngộ.
Năm 2009: “ thể ký ức tuổi trẻ còn rõ ràng, nhưng khi xuất hiện, mọi thứ trở nên tươi sáng.”
Năm 2010: “Câu chuyện vẫn tiếp tục. So những điều mới mẻ, cũ kỷ niệm cũ luôn lãng mạn hơn.”
…
Thời của tôi, viết thơ tình là điều phổ biến.
Nhưng tôi chưa giờ nhận một lá thư tình nào từ Triệu .
Anh từng rằng dưới ngòi bút của anh chỉ những dòng lịch sử hàng trăm năm.
Nhưng vào năm 2024, anh viết: “ yêu của anh, mãi là chương viết nồng nhiệt nhất trong anh.”
yêu của anh phải là vợ của anh, mà là Lâm Vãn.
Ba mươi năm hôn, anh dùng ba mươi năm để nhớ mối tình , thêm mười sáu năm nữa để dây dưa cô .
“Nguyên Hoa, đang làm gì vậy?”
Triệu giật cuốn sổ khỏi tay tôi, cẩn thận lau chùi bìa da.
Rõ ràng cuốn sách sạch, nhưng anh cứ lau mãi, cứ như thể tôi bẩn vậy.
Tôi hạ thấp mắt, anh : “Ngày mai ta đi Cục Dân Chính nhé.”
“Nguyên Hoa, thật sự quá vô lý rồi.”
——
Triệu nổi giận.
Con tôi cũng tức giận.
Thấy thể thuyết phục tôi, họ liền rút điện thoại gọi con gái.
Tôi sinh Triệu hai con gái một con .
Triệu Sâm là con trưởng, Triệu Chiếu là con gái thứ hai, còn một đứa con gái nữa, Nhân Nhân, qua .
Con gái nhanh, vừa bước vào cửa hỏi tôi: “Mẹ, nghe mẹ muốn hôn bố à?”
“Đúng thế, sống nhau nhiêu năm, chỉ đi một chuyến Ô Trấn rồi chẳng hiểu sao đòi hôn bố. nhanh chóng khuyên mẹ đi, đừng để chuyện của mẹ ảnh hưởng đám cưới của anh.”
Con gái bước bên tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
“Mẹ, chắc mẹ chịu nhiều ấm ức mới muốn hôn. Kể con nghe ?”
Tôi định khóc.
Nhưng khi nghe con gái những lời đó, nước mắt tôi tuôn trào.
Tôi kể con gái nghe mối quan hệ rối rắm giữa Triệu Lâm Vãn.
Con gái ngạc nhiên, cũng phẫn nộ.
Nó dùng khăn ướt lau nước mắt tôi: “Mẹ, hôn đi.”
“Họ làm lãng phí biết nhiêu năm của mẹ. Nếu mẹ phát hiện ra tấm bưu thiếp ở Ô Trấn, liệu họ còn định giấu mẹ lâu nữa?”
“Giấu thêm hai mươi năm, ba mươi năm nữa? Rồi đem bí mật chôn vùi xuống đất, làm mẹ lãng phí cả sao?”
Con gái tựa lên chân tôi: “Mẹ, cuộc của mẹ phải là phụ thuộc vào khác, mẹ xứng đáng một cuộc sống mới.”
Triệu con tìm con gái tôi, ban là để nó khuyên tôi.
Nhưng con gái trở thành duy nhất trong nhà ủng hộ tôi hôn.