Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zJ1jfjuM

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

“Em cứ về trước đi.” Anh vừa cúi xuống đắp chăn cho Tề Kiệt, không nhìn tôi.

Đôi mắt của cô ấy khóa chặt vào anh, ánh nhìn đầy luyến tiếc.

Nếu người đàn ông trước mặt không phải là bạn trai tôi, có lẽ tôi đã xúc động trước cảnh tượng này.

“Giờ đã là mười giờ rưỡi tối,” tôi nhắc nhở anh. “Anh định để em về một mình sao?”

Tề Kiệt khẽ nói: “Chị à, bình thường em làm việc đến mười một giờ đêm mới về. Em đều tự về một mình mà.”

Tạ Kỳ cau mày.

Anh lấy điện thoại ra và lướt danh bạ: “Thế này nhé, anh nhờ Chu Hạ Trần đưa em về nhé. Cậu ấy là anh em với anh, công tử giàu có, bình thường rảnh rỗi lắm.”

Chu Hạ Trần.

Khi còn học đại học, anh ấy đã là nhân vật nổi tiếng của trường A, cũng là con trai trưởng của gia đình quyền quý nhất ở thành phố A. Hiện tại, Tạ Kỳ đang làm việc tại công ty tổng của tập đoàn Chu thị.

“Anh em, cậu đang làm gì đấy? Ra giúp tôi một chút được không?”

Bên kia, giọng của người đàn ông lười biếng: “Giờ này tôi chuẩn bị ngủ rồi, có gì mai nói.”

Tôi không ngờ anh ấy lại ngủ sớm như vậy.

Nhưng tôi cũng không có hứng làm phiền người khác giữa đêm khuya, liền nói với Tạ Kỳ: “Thôi, em tự về được, đừng làm phiền người ta.”

Tạ Kỳ vừa định cúp máy, thì nghe Chu Hạ Trần hỏi:

“Khoan đã, cậu nhờ tôi giúp gì thế?”

“Đến đưa bạn gái tôi về giúp tôi, sau này tôi sẽ mời cậu ăn một bữa, được không?”

“Được, gửi địa chỉ qua.”

“Người này nghe đến ăn là nhanh nhẹn ngay. Giang Du, em chờ cậu ấy ở đây nhé, anh vào trong với Tiểu Kiệt.”

Tạ Kỳ vỗ nhẹ đầu tôi như an ủi, rồi quay người vào phòng bệnh.

Tôi cảm thấy trong lòng có một luồng tức giận không có chỗ để xả, chạy khắp nơi trong ngực.

Tạ Kỳ thường hay nói đùa trước mặt tôi rằng Chu Hạ Trần là tay chơi tình trường.

Vậy mà, anh lại hoàn toàn yên tâm khi để Chu Hạ Trần đưa tôi về nhà. Điều này thật ngoài ý muốn.

Tạ Kỳ thậm chí còn tự tin mà nói với tôi: “Chu Hạ Trần bình thường có vẻ cợt nhả, nhưng về nhân cách thì rất đáng tin. Em cứ yên tâm.”

Chu Hạ Trần đến nhanh hơn tôi tưởng.

Người đàn ông này có đôi mắt rất nổi bật và kiêu ngạo, áo sơ mi đen với nút trên cùng mở ra, vai rộng chân dài, nụ cười mang vẻ bất cần đời.

Tôi vẫy tay: “Anh Chu, ở đây.”

“Giang Du?”

“Vâng,” tôi gật đầu, “phiền anh đưa em về nhé.”

Anh ấy cười khẽ: “Khách sáo.”

Tôi vào phòng bệnh tìm Tạ Kỳ.

Tiểu Kiệt đang ôm chặt cánh tay của anh, thấy tôi bước vào còn mỉm cười với tôi: “Chị vẫn chưa đi à?”

Tôi không để ý đến cô ta.

Tôi quay sang Tạ Kỳ nói: “Người tới đón em rồi, em đi đây.”

“Anh em,” Tạ Kỳ quay đầu nhìn Chu Hạ Trần, “giúp tôi chăm sóc bạn gái nhé.”

Chu Hạ Trần mỉm cười đầy ẩn ý: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt.”

Không biết có phải tôi tưởng tượng không, nhưng giọng điệu của anh ấy nghe có chút hàm ý.

Anh ấy cầm lấy túi của tôi: “Đi thôi, tôi đưa em về.”

Đến bãi đỗ xe, Chu Hạ Trần mở cửa xe cho tôi.

“Cảm ơn,” tôi ngồi vào xe.

Anh ấy vòng qua phía bên kia và ngồi vào ghế lái.

3

Tôi vẫn còn bận tâm về những chuyện xảy ra ở bệnh viện, đầu óc lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nghe thấy lời nhắc nhở thắt dây an toàn của anh ấy .

Giây tiếp theo, tôi ngửi thấy mùi hương trầm dịu nhẹ, người đàn ông nghiêng người lại thắt dây an toàn cho tôi.

Khi tôi cúi đầu, bất chợt chạm mắt với đôi mắt đen sâu thẳm của anh ấy .

“Giang Du, giả vờ không nhận ra tôi thì thú vị lắm à?”

Những suy nghĩ lộn xộn trong đầu tôi ngay lập tức bị kéo lại.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: “Lâu rồi không gặp, anh trai.”

Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi gửi tôi đến nhà của người bạn thân của bà, chính là nhà của Chu Hạ Trần. Tôi sống ở đó suốt mười năm, từ lúc tôi mười tuổi đến khi mười bảy tuổi.

Chu Hạ Trần hơn tôi một tuổi.

Trong suốt thời gian đó, tôi luôn gọi anh ấy là anh trai.

Năm tôi học lớp 11, bố mẹ tôi tái hôn, và tôi chuyển ra khỏi nhà anh ấy .

Trùng hợp là năm đó Chu Hạ Trần cũng học lớp 12 và đi học đại học ở nơi khác.

Từ đó, chúng tôi ít gặp lại nhau. Sau này khi tôi hẹn hò với Tạ Kỳ, tôi mới gặp lại anh ấy trong những buổi gặp gỡ giữa những người anh em của họ.

Anh ấy trở nên phong độ hơn trước, với áo sơ mi đen, vai rộng, eo thon, vẫn kiêu ngạo và thu hút ánh nhìn của nhiều cô gái.

Nhưng thái độ của anh ấy đối với tôi đã hoàn toàn khác, lạnh lùng và xa cách.

Tôi tưởng anh ấy đã quên tôi rồi.

Quên cái “em gái” ngày nào cũng đứng chờ dưới tòa nhà để về chung với anh ấy sau giờ học.

Vì vậy, tôi cũng giả vờ không nhận ra anh ấy .

Không ngờ hôm nay anh ấy lại đến đón tôi.

“Còn nhớ anh trai này chứ?”

Phố xá lướt qua phía sau, ánh đèn mờ ảo lấp ló trên những ngón tay trắng lạnh của anh ấy .

“Nhớ chứ, sao lại không nhớ? Còn anh thì sao, hôm đó anh chẳng thèm để ý đến em cơ mà?”

Anh ấy cười nhẹ, không trả lời thẳng.

“Giang Du, có vẻ như em không giỏi chọn bạn trai cho lắm.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương