Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Gót giày của người muốn giẫm tay tôi, tôi vội vàng hét lớn:
“Khoan ! Quốc Lương là ông tôi, tôi là con của Tuần!”
Người khựng , quay sang với vẻ do dự:
“Ba, cô ta nói thật ? Cô ta thật sự là con cháu nhà họ ?”
Sắc mặt thay đổi. Ông ta nói vài câu trấn an cô ta, rồi vội vã chạy đi người khác.
Không khí rơi vào thế giằng co, mấy người đang đè tôi ở phía sau bắt đầu có vẻ muốn buông tay.
Thấy bọn họ dao động, tôi định thừa thắng xông , bảo họ thả tôi ra.
Ai ngờ đột nhiên chạy về, chạy hét lớn:
“Đừng tin nó! Con nhóc thối này vẫn còn đang nói dối!”
“Tôi xem phiếu đăng ký của nó rồi, tên là Tô , họ Tô chứ không phải họ ! Thiên kim của công ty Thanh có thể mang họ Tô được?”
Mấy bàn tay sau lưng siết chặt tôi hơn. Tôi nghiến răng phản bác:
“Tôi theo họ mẹ, mẹ tôi họ Tô.”
“Không thể nào! Nhà họ có cho con cái theo họ mẹ được?”
cười khẩy, còn người đảo mắt nói:
“Thế này đi, nếu cô nói cô là cháu của Quốc Lương, vậy đưa ảnh chụp gia đình các người cho tôi xem.”
Cô ta ném cho tôi.
Tôi định mở khóa đột nhiên nhớ tới một chí mạng.
Ba tôi ông quan hệ rất tệ, Tết còn không về nhà ông ăn cơm, nói chụp ảnh chung.
Tôi toát mồ hôi lạnh, cầm lục mãi không tìm được tấm nào có ông , đành cắn răng đưa ảnh ba mẹ tôi.
“Nhà tôi với ông quan hệ không tốt, nên không có ảnh chụp chung.”
“Cô xem ảnh ba mẹ tôi đi, thế là đủ để chứng minh tôi là người của công ty Thanh rồi chứ?”
Người hừ lạnh một tiếng, liếc qua ảnh rồi nói:
“Thế là chứ? Tôi có thể kiếm bừa một tấm ảnh chung rồi nói đấy là ba mẹ tôi là chủ tịch công ty Thanh.”
Tôi cạn lời.
Cô ta căn bản không biết chủ tịch công ty Thanh trông ra .
“ được, tôi người tốt cùng, tự mình xác nhận thử xem.”
Cô ta cầm bấm số, bật loa ngoài, chỉ một tiếng chuông có người nghe máy.
Người giả giọng mềm mại nũng nịu :
“ ơi, em anh một , anh có quen cô này không?”
Cô ta chụp một tấm ảnh thảm hại của tôi rồi gửi đi.
Bên kia im lặng vài giây rồi trả lời:
“Không quen, vậy em yêu?”
“Anh còn dám ! Anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt, giờ có người dám tới tận mặt em mặt rồi đấy! Rõ ràng anh hứa với em là sẽ cưới em rồi mà!”
Người ra vẻ giận dỗi, giọng đầy nũng, khiến ông tôi bị dỗ mức không biết đâu là trời đất.
“Anh chỉ yêu mình em , Lệ Lệ à, trái tim nhỏ bé của anh! Mấy người đàn bà không ra so được với em chứ!”
dỗ dành mãi mới cúp máy, Lệ Lệ–tức Điền Lệ, mặt lạnh tanh cúi đầu nhìn tôi.
Tôi tuyệt vọng từ lúc nghe ông nói “không quen”.
nhiều năm không gặp, ông quả thật không nhận ra tôi, có khi ngay cả ba tôi ông chẳng còn nhớ nữa.
“Nghe rõ chưa, con tiện nhân? tôi căn bản không nhận ra cô, còn dám nói dối là cháu ông ấy!”
“Tôi bây giờ sẽ dạy dỗ con đĩ không cha dạy mẹ không nuôi như cô một trận!”
Điền Lệ nhe răng trợn mắt định nhào vào đánh tôi, tôi gào hết sức, mong rằng sẽ gây chú ý để có người giúp báo cảnh sát.
“Cứu mạng! Giết người rồi! Trường dạy lái xe ma này tùy tiện đánh khách hàng!”
“Cầu xin mọi người giúp tôi báo cảnh sát! Cầu xin đấy!”
Tiếng hét của tôi quả thực thu hút không ít người.
Có cô thấy tôi thật sự thảm hại, trên người còn có máu, liền động lòng trắc ẩn.
Cô định rút ra gọi cảnh sát bị to con bên cạnh quát :
“ đấy! Bỏ xuống!”
Cô run , còn chưa kịp nói bị Điền Lệ chen lời.
Điền Lệ mắt ngấn lệ, ra vẻ đáng thương vô tội.
“Mọi người không biết đâu, cô ta là tiểu tam của tôi.”
“Tình cảm của tôi tôi rất tốt, cô ta chen chân vào, hôm nay còn tận nơi khiêu khích tôi. Ba tôi thấy tôi bị ấm ức nên mới ra tay hơi quá.”
“Nhưng các người thử nghĩ xem, ai có thể chấp nhận mình ngoại tình nuôi tiểu tam hả?”