Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY CHƯƠNG 1:
6
Ba tôi dùng một số điện thoại khác gửi tin:
“Nửa đêm ba mẹ nhớ con không ngủ được. Ba dậy đi vệ sinh mẹ ngồi ngắm ảnh con rồi lén lau nước mắt, sợ con ở ngoài ăn không đủ, mặc không ấm…”
Trong bữa cơm còn cố tình để tôi “nghe ” tôi thở dài:
“Hồi không nên nóng giận nói nặng lời với em…”
Tôi chết.
họ lòng gặp tôi, mấy tháng qua không tới phòng trọ của tôi một lần?
sự lo tôi sống khổ, nói lời quan tâm gì, không chuyển thẳng một khoản to để thể hiện?
Lúc tôi mới hiểu: cần tôi còn giá trị lợi dụng, họ sẽ còn tìm tôi.
một ngày tôi chẳng còn gì nữa, họ sẽ lộ bộ còn khó coi cỡ nào?
Cuối cùng chờ được ngày nghỉ.
Tôi định ngủ một giấc bù những ngày việc kiệt sức.
Ai ngờ sáng sớm bị tiếng gõ tỉnh giấc.
Nhìn qua mắt mèo, là ba mẹ tôi xách giỏ trái cây đứng .
Tôi đứng sau do dự rất lâu.
họ mày ủ rũ, chắc gặp quan trọng gì , cuối cùng tôi mềm lòng mở .
Vừa ngồi xuống, mẹ tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Ba tôi thì liên tục thở dài thườn thượt.
lẽ tôi vẫn im lặng, mẹ không nhịn được nữa, sụt sùi nói:
“Chị dâu con vì tâm trạng kích động quá sinh sớm, này không trách con được.”
“ là… đứa nhỏ thể trạng yếu, ba ngày hai lượt vào viện.
con vì lo con, tan ca là chạy xe công nghệ, gầy sọp người.
Đều là do đứa nhỏ khổ nhà.”
“Ba mẹ là hỏi con, thể con mượn chút tiền được không?
Con dư dả hơn một chút, giúp nó giảm bớt áp lực, đỡ vất vả quá.”
vài câu, mọi lầm đổ hết lên đầu tôi.
Con bệnh là tôi.
Cha nó không đủ tiền nuôi là tôi.
Tôi lạnh nhìn họ, hỏi:
“Mượn bao nhiêu?”
Không ngờ tôi dễ nói vậy, ba tôi lập tức tươi rói, nói ngay:
“Không nhiều , ba chục vạn là đủ rồi.”
Cứ tưởng tôi là cái máy in tiền à?
Ba tôi còn cố gắng “thêm gia vị”:
“Ba đối xử với hai đứa như nhau từ nhỏ.
không vì con gặp khó khăn, ba không nhờ tới con.
con dễ dàng gì.”
Tôi cười lạnh:
“Con dễ gì.
Giờ con còn đang đi thuê nhà, như con nhà xe trả hết một lần.
Mỗi tháng ngoài tiền thuê nhà con còn phải trả góp mua nhà nữa, lương vừa đủ sống.
Hay ba mẹ giúp con vay người thân ít tiền con giảm bớt áp lực đi?”
Mẹ tôi lập tức đổi sắc , gào lên:
“Trả góp mua nhà?!! Cái gì mua nhà?”
Ba tôi giành nói :
“Con không phải số tiền đi mua nhà đấy chứ?
nhà đều trông chờ vào số tiền ! con đi mua nhà?”
kia đứng ngoài nghe lén, tôi biết rõ họ nghĩ gì.
Nhưng khi họ bày như vậy, tôi vẫn đau lòng.
Tôi hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh nói:
“Đúng vậy.
Con không may mắn như con, phải tự mình mua nhà.
Giờ căn hộ con mua sang năm mới nhận được, tiền vay mua nhà đè mức con thở không nổi.”
“ ba mẹ thương con , thì xin giúp con tìm cách lo tiền trả góp đi.”
Không ngờ vài câu của tôi khiến họ nổi trận lôi đình.
Mẹ tôi tức giận đứng bật dậy, la lớn:
“ con ích kỷ vậy hả?!
Năm mươi vạn là tiền của nhà mình, con tự tiện đem đi mua nhà?”
“Con quá đáng rồi !
nhà đang cần tiền, con chưa xin phép ai dám tự quyết mua nhà!”
“Bây giờ con thành cái dạng gì rồi?
Con gái nhà người ta tháng nào gửi tiền về nhà.
Con thì không những không gửi, còn dám cầm hết tiền đi mua nhà!”
“Con mua nhà gì?
Chẳng phải sau này là chồng con được hưởng à?!”
đây thì đúng là khỏi nói thêm gì nữa.
Tôi sa sầm , tức giận đuổi họ ngoài.
khi rời đi, họ còn không quên xách luôn giỏ trái cây mang theo.
Tưởng mọi kết thúc, nào ngờ chưa đầy bao lâu sau tôi nhận được một giấy triệu tập kiện tụng.
Ba mẹ tôi khởi kiện tôi vì không chu cấp phụng dưỡng cha mẹ, yêu cầu tôi bán căn nhà mới mua, tiền đưa họ vào viện dưỡng lão cao cấp.
Tôi nhìn vào lá đơn, định dạng tùm lum, con dấu in mờ mức không nhìn là văn phòng luật nào.