Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8Uxr9F7KMF
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cố Dao đứng trước cửa, sắc mặt trắng bệch.
Cô ấy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi không gượng nổi nữa, quỳ rạp xuống sàn, ho dữ dội.
Trong lòng bàn tay là một vệt máu đỏ rực.
Tôi nhìn cánh cửa đã khép chặt, khóc đến tan nát cõi lòng…
Họ sẽ không bao giờ biết…
Căn nhà mà họ vội vàng rời bỏ này… chẳng bao lâu nữa… sẽ thật sự không còn nữ chủ nhân.
Còn đứa con mà tôi yêu thương nhất, có lẽ cũng sẽ nhanh chóng quên tôi đi… trong vòng tay dịu dàng của người mẹ mới.
Tôi đẩy cửa phòng ngủ.
Khung cảnh trước mắt khiến tôi nghẹt thở.
Tủ quần áo mở toang, vài chiếc áo sơ mi vắt vẹo bên mép tủ, sắp rơi.
Ngăn kéo đầu giường mở hé, bên trong lộn xộn những thứ bị lục tung.
Dưới sàn vẫn còn vài đôi tất chưa kịp mang đi.
Dấu vết của cuộc rời đi vội vã ấy… còn đau đớn hơn bất kỳ lời chia tay nào.
Tôi cúi xuống, nhặt lên một chiếc áo len cũ mà anh để quên.
Vải áo vẫn còn phảng phất mùi nước cạo râu quen thuộc.
Tôi vùi mặt vào chiếc áo, hít sâu mùi hương ấy.
Lần cuối cùng.
Cho tôi ích kỷ thêm một lần cuối cùng thôi.
6
Sáng hôm sau, chuông điện thoại vang lên bất ngờ.
“Chị Giang, chị đến bệnh viện chưa?” — giọng bác sĩ điều trị vang lên từ đầu dây bên kia.
Lúc ấy tôi mới nhớ… hôm qua vốn là ngày tôi bắt đầu nhập viện.
Nhưng tất cả kế hoạch đã bị đảo lộn vì chuyện tối qua.
Tôi cúp máy, nhìn vào gương, gương mặt tiều tụy của chính mình phản chiếu lại.
Mười năm trước, ở vùng thiên tai, tôi từng nhìn bóng lưng Lưu Ý bất chấp lao vào đống đổ nát mà không hiểu nổi…
Vì sao lại có người tình nguyện đánh đổi cả mạng sống chỉ vì yêu.
Bây giờ tôi đã hiểu rồi.
Khi thứ quan trọng nhất trong đời bị cướp đi, thì ngay cả hít thở cũng là một loại đau đớn.
Trước cửa Cục Dân chính, bóng hai người họ nắm tay nhau đập vào mắt tôi như kim đâm vào tim.
Khi thấy tôi đến gần, họ lập tức buông tay nhau ra.
Lưu Ý vội vàng lấy tập giấy tờ, đọc nhanh điều khoản như sợ tôi phản đối.
“Cuối cùng, tôi có một điều kiện.”
Giọng tôi rất nhẹ, nhưng khiến cả hai người đồng loạt ngẩng đầu lên.
“Cả đời này… hai người không được sinh con.”
Cố Dao tròn mắt, còn tôi tiếp tục:
“Tôi muốn hai người xem Niên Niên là duy nhất, là đứa con duy nhất, cho con bé nền giáo dục tốt nhất, tình yêu toàn vẹn nhất.
“Cũng giống như vậy, tôi cũng sẽ đảm bảo, từ nay về sau… tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa, không làm phiền, cũng không bao giờ gặp lại Niên Niên.”
“Các người… làm được chứ?”
Nói xong câu đó, tôi như dùng hết toàn bộ sức lực còn lại trong người.
Lưu Ý mím chặt môi, còn Cố Dao thì nước mắt đã rơi không ngừng.
Bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết — đằng sau điều kiện tưởng như tàn nhẫn này, là sự buông tay cuối cùng mà một người mẹ có thể làm được.
Tôi chỉ muốn con gái mình… cả đời không phải đối mặt với việc có anh em khác mẹ, không phải chịu cảnh bị chia sẻ tình yêu từ người cha của nó.
Cũng như tôi sẽ mãi mãi không nói cho họ biết — khi tôi nói “cả đời này”, thật ra tôi chỉ đang ám chỉ quãng thời gian ngắn ngủi còn lại của mình.
Họ im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi có thể nghe được cả tiếng kim giây tích tắc trên tường.
Cuối cùng, Cố Dao ngẩng đầu lên trước, vành mắt đỏ hoe, nhìn tôi:
“Được… em đồng ý… em sẽ yêu Niên Niên bằng tất cả những gì em có, như chính con ruột của mình vậy…”
Lưu Ý nắm tay run rẩy, há miệng nói một câu mà chưa từng nghe anh nói với giọng điệu như thế:
“Được… theo ý em.”
Là phụ nữ, tôi hiểu yêu cầu đó tàn nhẫn đến mức nào.
Nhưng là một người mẹ, tôi… không còn cơ hội để mềm lòng lần nữa.
Khoảnh khắc bút chạm xuống giấy, tôi có thể nghe thấy… trái tim mình vỡ vụn.
Vậy là… từ đây đường ai nấy đi.
Sau khi hoàn tất thủ tục, việc đầu tiên tôi làm là chuyển toàn bộ tiền mặt thành quỹ giáo dục cho con gái.
Ở công ty bảo hiểm, tôi ký hết hợp đồng này đến hợp đồng khác, chỉ để đảm bảo rằng… mọi giai đoạn trong đời Niên Niên đều được bảo vệ.
Tôi gom hết vàng trong hộp trang sức, đem nấu chảy thành một chiếc khóa trường thọ, bên trong khắc bốn chữ nhỏ: Bình an – Hạnh phúc.
Những đêm mất ngủ, tôi lặng lẽ đan len.
Từ chiếc váy nhỏ dành cho cô bé 6 tuổi, đến áo khoác cho cô gái tuổi 16.
Ngón tay phồng rộp, rướm máu cũng chẳng thấy đau.
Nhưng bệnh tình đến nhanh và dữ dội hơn tôi tưởng.
Rất nhanh thôi… chỉ đan vài mũi kim, tôi cũng phải dừng lại để thở.
Liều thuốc giảm đau ngày càng nặng, thị lực ngày càng mờ… nhưng tôi vẫn cố gắng — chỉ mong trong những ngày cuối cùng… có thể trao hết tất cả những gì mình có cho con bé.