Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B3nbuvaN8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau năm năm chia tay, tôi nghe nói Hạ Đình sắp kết hôn.
Vậy nên tôi yên tâm về nước.
Kết quả, vừa đặt chân xuống sân bay thì đã bị anh ta chặn lại, ép sát vào tường:
“Tin giả đấy, cố tình tung ra để dụ em về.”
“Tôi kết hôn rồi!” – Tôi đưa chiếc nhẫn kim cương ra, cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ.
Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, rồi bất ngờ bật cười khẽ:
“Vậy thì sống ba người luôn đi.”
Tôi: Hả??
1
Nghe tin Hạ Đình sắp kết hôn, tôi vui đến mất ngủ cả đêm, lập tức đặt vé máy bay về nước.
“Hu hu, cuối cùng cũng được trở về rồi!” – Vừa xuống máy bay tôi vừa gọi cho nhỏ bạn thân, vừa nức nở vừa than trời:
“Đồ ăn bên Tây đúng là không dành cho người sống, chỉ là hành xác thôi!”
Tôi vừa khóc vừa đọc tên các món ăn như gọi hồn:
“Tôm cay Tứ Xuyên, đồ nướng, lẩu, bún ốc, đồ xiên cay, trà sữa…”
Tôi hào hứng nói với bạn:
“Lần này nhất định tao phải giành lại tất cả mỹ thực đã mất!”
Nhưng chưa kịp mơ màng hết câu, tay tôi đã bị ai đó siết chặt, sau đó cả người tôi bị ép sát vào tường.
Chiếc điện thoại trong tay rơi xuống đất.
Trước mặt tôi là một người đàn ông cao hơn tôi cả cái đầu, khí chất lạnh lùng, khuôn mặt đẹp đến mức yêu nghiệt, làm tôi chết lặng.
Đúng lúc đó, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng hoảng hốt của bạn thân:
“Dương Dương, đừng đọc tên món nữa, nghe nói tin Hạ Đình kết hôn là tin giả! Mau chạy đi!”
Tôi: ……
Tại sao không chờ tôi chết rồi mới nói hả hu hu!
2
Tôi muốn chạy, nhưng sức của Hạ Đình mạnh đến kỳ lạ. Anh không dùng lực quá lớn, nhưng tôi lại hoàn toàn không thể vùng ra.
Chỉ đành cúi đầu giả vờ làm chim cút, im thin thít không dám nói gì.
Thỉnh thoảng liếc xung quanh xem có đường nào chạy thoát được không.
Dù gì năm xưa lúc chia tay, Hạ Đình đã buông lời tàn nhẫn:
“Nếu còn gặp lại, tôi sẽ giết em.”
Tôi khó khăn lắm mới về nước được, còn chưa kịp ăn hết những món ăn tôi mơ về suốt năm năm qua… tôi không muốn chết đâu!
“Không có gì muốn nói với tôi sao?” – Thấy tôi im lặng mãi, Hạ Đình nâng cằm tôi lên, bắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Tôi buộc phải đối diện với đôi mắt đào hoa sâu thẳm ấy – đôi mắt đang ngấn lệ.
Ngay khoảnh khắc chạm mắt, tim tôi như thắt lại, cổ họng đắng nghẹn.
Tôi cố nuốt nước mắt xuống, quay đầu đi, giọng lạnh lùng cứng rắn:
“Không có.”
Tôi lại cố gắng đẩy anh ra lần nữa.
“Không có?” – Hạ Đình siết chặt lấy tôi, giọng khàn khàn như có nghẹn ngào:
“Đúng là vô tâm thật đấy.”
Nói rồi, anh không quan tâm có người đi qua đi lại xung quanh, liền bóp cằm tôi và hôn xuống.
Ngay khoảnh khắc môi chạm môi, tôi sững sờ trừng mắt.
Nụ hôn của Hạ Đình không dịu dàng chút nào, ngược lại còn như trút giận, như trừng phạt. Mà tôi lại không thể thoát ra, đến mức lưỡi tê rần.
Trong lúc tức giận, tôi vô tình liếc thấy có người đang giơ điện thoại lên định quay.
Phản xạ tức thì, tôi cắn mạnh Hạ Đình một cái.
Anh không đề phòng, môi lập tức bật máu. Ánh mắt anh thoáng qua một tia sững sờ.
Nhân cơ hội đó, tôi đẩy mạnh anh ra, rồi vung tay tát thẳng một cái.
“Anh điên à?!” – Tôi trừng mắt với anh, tức giận nhắc:
“Anh sắp kết hôn rồi đấy!”
Cái tát đó tôi dùng sức không nhẹ, Hạ Đình bị đánh lệch cả đầu.
Anh dùng đầu lưỡi đẩy má, khẽ chạm vào bên mặt bị đánh, rồi ấn lên môi đang rỉ máu, cười nhạt:
“Chỉ là tin giả để lừa em về thôi.”
Tôi hoàn toàn chết lặng.
Thật sự là tin giả?!
Vậy tôi tính là gì? Tự chui đầu vào rọ sao?!
Tôi quá sốc đến mức không để ý Hạ Đình sau khi bị tát lại có vẻ… thỏa mãn?
Đến khi tôi kịp phản ứng lại thì đã thấy anh nắm lấy tay tôi, hôn lên lòng bàn tay một cách đầy xót xa:
“Có đau không?”
Tôi: …?
Tôi tát anh, mà anh lại hỏi tay tôi có đau không?!
Cảm giác có gì đó sai sai nhỉ?!
Nhưng tôi không có thời gian nghĩ nhiều. Trong đầu chỉ vang lên một câu: Không được lặp lại sai lầm năm năm trước.
Trong khoảnh khắc lóe sáng, tôi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay trái mình.
Ổn định lại tinh thần, tôi mở miệng:
“Nhưng tôi đã kết hôn rồi.”
Không khí đông cứng ngay lập tức.
Hạ Đình cụp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay tôi, im lặng không nói gì.
Khi ánh mắt anh khiến tôi lạnh sống lưng, thì anh đột nhiên bật cười khẽ.
“Vậy thì ba người sống cùng nhau.” – Anh ta nói ra câu đó một cách bình thản, như thể đang trình bày một phương án hoàn toàn khả thi.
Tôi thì sốc đến mức suýt cắn trúng lưỡi mình:
“Anh điên rồi à?!”
Sống ba người là cái kiểu gì?! Anh ta biết mình đang nói cái quái gì không?!
Còn chưa kịp tiêu hóa hết cú sốc, Hạ Đình đã bất ngờ bế bổng tôi lên.