Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B3nbuvaN8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Trong phòng khách, chỉ còn lại tôi và Hạ Đình.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
“Xin lỗi… để em chịu ấm ức rồi.” – Hạ Đình nhẹ nhàng vén lọn tóc rối bên má tôi, cài ra sau tai.
Khí thế sắc lạnh của anh lúc nãy giờ hoàn toàn biến mất, giọng anh dịu dàng như trước.
Chính vì sự dịu dàng đó, nước mắt tôi lại trào ra dữ dội hơn.
Cổ họng nghẹn cứng, một lúc sau tôi mới nức nở nói được một câu:
“Anh biết từ khi nào vậy…?”
Nghe tôi hỏi, Hạ Đình khựng lại giây lát khi đang lau nước mắt cho tôi, sau đó đáp:
“Trước lúc anh tung tin giả để dụ em về nước.”
Câu trả lời khiến mọi ký ức trong đầu tôi xâu chuỗi lại.
Năm ấy, bà Phó đưa tôi 5 triệu, bắt tôi rời khỏi Bắc Kinh, còn dọa nếu tôi quay về trước khi Hạ Đình kết hôn, bà sẽ khiến bố mẹ tôi biến mất khỏi thế gian này.
Sau đó, tôi được sắp xếp sang nước ngoài, và trong suốt 5 năm, bà ta liên tục chuyển tôi từ nơi này đến nơi khác, khiến Hạ Đình không thể tìm được tôi.
Thì ra… hôm anh đứng ở sân bay, nói câu đó — là vì anh đã biết hết.
Nhận ra điều đó, tôi bỗng thấy bối rối đến mức không dám đối mặt với anh.
Hạ Đình dường như nhận ra tôi đang suy nghĩ quá nhiều, liền chủ động đổi chủ đề.
“Lúc nãy sao lại đứng im để bà ta mắng thế hả?” – Anh cất giọng khàn khàn, có chút bất lực:
“Lúc đối đầu với anh thì dữ dằn lắm, sao bây giờ lại ngoan thế? Chỉ biết hung với mỗi mình anh à, cô vợ nhỏ vô lương tâm này?”
Nói rồi, anh tức giận nâng cằm tôi lên, nghiêng người cắn nhẹ môi tôi như trừng phạt:
“Lần sau ai dám khiến em khó chịu, cứ phản đòn thoải mái, anh lo phần hậu quả.”
Câu nói này khiến tôi lại khóc òa, vừa cảm động vừa nghẹn ngào.
Thứ tình yêu bao dung và vô điều kiện này… thật sự khiến người ta đắm chìm.
“Đừng khóc nữa.” – Hạ Đình đau lòng lau nước mắt cho tôi, hầu kết khẽ chuyển động, ánh mắt sâu thẳm:
“Bảo bối, em khóc khiến anh chỉ muốn… đè em ra ngay bây giờ thôi!”
Tôi: ???
Nước mắt lập tức nghẹn lại.
Tôi trừng mắt nhìn anh:
Sao anh có thể nói mấy lời cầm thú như vậy mà mặt vẫn tỉnh rụi thế hả?!
Câu đó mà qua kiểm duyệt được á?!
Thấy vẻ mặt sững sờ của tôi, Hạ Đình bật cười khẽ, tâm trạng rõ ràng là cực kỳ tốt.
Anh dịu dàng nói:
“Thôi nào, đừng giận nữa. Dọn đồ đi, chúng ta về nước.”
Tôi lau nước mắt bằng khăn giấy anh đưa, rồi khịt mũi nói:
“Đợi chút, để em qua tạm biệt George đã.”
Nghe vậy, Hạ Đình lập tức cảnh giác:
“Anh đi với em!”
Tôi nhìn người đàn ông mặc vest chỉn chu, điềm đạm lạnh lùng đầy khí chất cấm dục, do dự vài giây rồi nói:
“Thôi khỏi. George mê gu như anh lắm đấy.”
Hạ Đình: ???
17
Trong ngày cưới của tôi và Hạ Đình, anh vui như một đứa trẻ chiến thắng, ai chúc “trăm năm hạnh phúc” là anh nốc cạn ly không chừa giọt nào.
Kết quả: tiệc vừa xong, anh say bí tỉ.
“Chị dâu, bọn em về trước nhé.” – Mấy người bạn thân của Hạ Đình đưa anh về phòng, lễ phép chào tôi.
“Vất vả cho các cậu rồi, cảm ơn nhiều.” – Tôi cũng gật đầu cảm ơn.
Nhưng vừa tiễn họ ra, tôi phát hiện một người để quên điện thoại.
Tôi liền mở cửa định mang theo trả —
Không ngờ vừa bước ra đã nghe thấy bọn họ trò chuyện:
“Cuối cùng thì Hạ Đình cũng đợi được ngày này.”
“Đúng đấy, hai năm trước suýt thì không qua nổi… nuốt cả lọ thuốc, suýt nữa không cứu được.”
“Tôi còn nhớ lúc tỉnh dậy, điều đầu tiên anh ấy làm là bảo tìm bác sĩ tâm lý. Anh nói… phải sống, vì Thời Dạng sẽ quay về.”
“Trời ạ, có bà mẹ như thế… anh ấy thật sự quá khổ. May mà giờ mọi chuyện đều ổn rồi.”
“Ơ, thang máy tới rồi…”
Giọng họ dần biến mất trong hành lang.
Tôi tựa lưng vào cửa, bịt chặt miệng để không bật khóc thành tiếng.
Hạ Đình… anh ấy bị trầm cảm.
Khoảnh khắc đó, tôi nhớ lại cái đêm trong phòng làm việc – anh cắt cổ tay.
Đó đâu phải “bác sĩ bảo phải xả máu định kỳ” gì hết. Là anh… đang tự hủy hoại bản thân vì trầm cảm.
Nhận ra điều đó, tim tôi như vỡ vụn.
“Sao lại đứng đây khóc? Em không khỏe à?” – Giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng.
Hạ Đình, người vừa say đến không đứng vững, lảo đảo bước ra phòng, thấy tôi khóc liền tỉnh táo hẳn.
Anh luống cuống lao đến, áp tay lên trán tôi kiểm tra:
“Không sao chứ? Sốt à? Đau ở đâu?”
Tôi lắc đầu, lau nước mắt, rồi kéo tay anh lên, xắn tay áo, để lộ những vết sẹo chi chít.
“Đừng nhìn.” – Hạ Đình theo phản xạ muốn rút tay về.
Nhưng tôi không buông.
Tôi cúi đầu, hôn lên những vết sẹo ấy, nước mắt lại rơi xuống từng giọt, rơi lên da thịt anh.
“Về sau… đừng làm tổn thương bản thân nữa.
Chuyện gì cũng để chúng ta cùng nhau đối mặt.”
Tôi dùng hết dũng khí để nói:
“Hạ Đình, em yêu anh. Yêu rất nhiều, rất nhiều.”
Nghe những lời đó, mắt Hạ Đình đỏ hoe.
Anh ôm chặt lấy tôi, siết mạnh như muốn nhét tôi vào lòng, vào tim mình.
“Vợ ơi… cảm ơn em đã yêu anh… cảm ơn em đã đến, cứu rỗi cuộc đời anh.”
Toàn văn hoàn.