Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi Thẩm Tri Ý xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Cố Tây Châu cầm hai cây kem với hai vị khác nhau, tươi đứng chờ ở cổng ra.
Tần Lãng biến mất.
Chúng tôi chơi đến viên giải trí đóng mới trở về .
Thực ra, tôi không thích viên giải trí lắm.
Nhưng Thẩm Tri Ý thích, nên tôi thường chủ động đề nghị cô ấy đi chơi.
tàu lượn hoặc đu quay, Thẩm Tri Ý vang, hét to.
đó, cô không một người .
Cô chỉ cô ấy, một cô gái thích viên giải trí.
Mỗi vậy, Thẩm Tri Ý hạnh phúc.
Chỉ cần hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
11
Thời gian gần đây, Tần Lãng không đến quấy rầy chúng tôi nữa.
ty hắn phát hiện trốn thuế nộp phạt một khoản tiền lớn.
Có lẽ hắn thực sự bỏ.
Đêm hôm đó, tôi nóng mà tỉnh giấc.
Căn phòng vừa ngột ngạt vừa nóng bức, đèn báo điều hòa không bật lên.
“Nam Phong, hình mình mất điện rồi.”
Thẩm Tri Ý lần mò mở , định ra ngoài kiểm tra hộp điện.
Hệ thống đột nhiên phát ra chuông báo động đầu tôi, hét lớn: “Cẩn thận!”
Tôi lập tức nhớ đến những tình tiết cướp đoạt các tiểu thuyết bá đạo tổng tài đọc.
Tôi vội vàng hét: “, đừng ra ngoài!”
Thẩm Tri Ý vừa mới mở hé , nghe vậy liền nhận ra có điều gì không ổn.
Vừa định đóng lại thì cánh người bên ngoài đạp mạnh vào.
Tần Lãng cầm một bình xịt, hắn xịt vài lần về phía chúng tôi.
tôi đều ngã xuống, không chút sức lực nào.
Tiểu Bạch ngoài sân cũng nằm im, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trước chìm vào vô thức, tôi thấy một bóng đen xuất hiện sau lưng Tần Lãng.
Người đó cầm một cây gậy, đập mạnh vào đầu Tần Lãng.
“Nam Phong, Nam Phong!”
Nghe thấy gọi lo lắng Thẩm Tri Ý, tôi tỉnh lại.
Mở mắt ra, ánh đèn vàng nhức nhối làm tôi chói mắt.
tôi dần định thần, phát hiện mình đang trói chặt lẫn chân.
Thẩm Tri Ý ở không xa bên trái tôi, Tần Lãng nằm một bên với vết m.á.u trán, không rõ sống chết.
Tôi quan sát xung quanh, có vẻ chúng tôi đang ở một kho bỏ hoang gần bờ biển.
Bên ngoài mơ hồ vọng lại sóng biển.
“, không .”
Tôi cố gắng lết lại gần , ép sát vào người cô ấy.
vỗ đột ngột vang lên, khiến tôi giật mình lạnh toát người.
“Thật tình cảm sâu đậm.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, ở chính giữa kho có một chiếc ghế.
Một người đàn ông ngồi bắt chéo chân, nhàn nhã nhìn chúng tôi.
Đó chẳng Giang Hoài, trợ lý Tần Lãng ?
Hắn Tần Lãng sa thải, tấn hắn tôi hiểu được.
Nhưng tại lại bắt tôi Thẩm Tri Ý?
Giang Hoài cầm một d.a.o nhỏ, trông một bướm bạc lấp lánh đang bay lượn.
Hắn chậm rãi bước tới, Thẩm Tri Ý căng thẳng chắn trước tôi.
Giang Hoài đi thẳng đến chỗ Tần Lãng, dùng chân đạp mạnh lên vết thương trán hắn.
Tần Lãng rên rỉ đau đớn, tỉnh lại.
hắn nhìn rõ người trước , khuôn hắn lộ rõ sự tức giận hoang mang.
“Giang Hoài, mày định làm gì? Không nói giúp tao đưa bọn họ về Bắc Kinh ?”
“Tại lại ra với tao? Tao có trả thêm tiền, mọi chuyện đều có thương lượng.”
Giang Hoài , lưỡi d.a.o vẫn lướt qua khuôn Tần Lãng.
“Thế mày có trả thêm bao nhiêu hả, Tần tổng?”
“Tao có đưa mày mười triệu. Mày không anh họ Tiểu Thi ? Chúng ta người một , mày làm tao thương thì chẳng nhận được xu nào đâu, Tiểu Thi có báo cảnh sát.”
Giang Hoài nghe xong liền phá lên nghe thấy chuyện buồn nhất đời, ôm bụng điên cuồng.
“Tần tổng, mày thử đoán xem ai bảo tao bắt ba người chúng mày lại. Đoán sai có hình phạt đấy~”
Tần Lãng vẫn lải nhải, hét lên rằng trả thêm tiền, mười triệu tăng lên một tỷ.
Đột nhiên, Giang Hoài vung dao, cắt phăng tai trái Tần Lãng.
gào thét đau đớn vang vọng khắp kho.
Tôi sợ hãi dúi đầu vào lòng Thẩm Tri Ý.
Giang Hoài có kẻ điên biến thái không? Hắn đối xử với chúng tôi thế này ?
Tôi gọi hệ thống đầu, nhưng không có hồi đáp.
Giang Hoài tốn lau m.á.u dao, bôi lên áo Tần Lãng.
“Để tao cho mày biết đáp án nhé. Người muốn g.i.ế.c mày chính vợ mày, Giang Thi Dư!”
Tần Lãng nằm yếu ớt đất, cố gắng cất lời:
“Không nào, cô ấy có hại tao.”
“Chúng tao kết hôn, có rồi, cô ấy lại muốn g.i.ế.c tao? Cô ấy không làm thế đâu… nếu cô ấy g.i.ế.c tao…”
Đôi mắt Tần Lãng dần mở to, lẩm bẩm:
“Nếu cô ấy g.i.ế.c tao, cô ấy thừa kế tài sản tao.”
Giang Hoài đưa một ngón lên môi ra hiệu im lặng.
“Mày chỉ đoán đúng một nửa thôi.”