Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Lúc đó, nó rằng tôi đã hy sinh cho nó, nhất định sẽ phụng dưỡng tôi lúc tuổi già.
Khi vừa vay xong, mỗi tháng nó đều gửi cho tôi hai nghìn đồng, bảo tôi muốn mua mua.
, khi tôi dần lớn , cần học thêm lớp, sở thích, con bé không để con mình thua ngay từ vạch xuất phát.
Nó bảo rằng áp lực thực sự lớn, mỗi ngày tóc rụng thành từng nắm, còn rất ghen tị với gia đình có bố mẹ hưởng lương hưu, không cần hỗ trợ con cái ít nhất cũng không trở thành gánh nặng.
Tôi hiểu ý nó, liền rằng cứ để đó lo cho học thêm đi, khoản tiết kiệm ngày càng vơi đi khiến tôi không khỏi lo lắng, cảm giác sợ hãi không kiềm chế.
Tôi đành mở lời nhờ nó tìm cho tôi công việc có chỗ ở cũng được.
Khi nó vừa sinh con, tôi đã giúp nó chăm sóc , từng chút từng chút nuôi nấng đứa trẻ lớn , giống như tôi đã từng nuôi nấng nó.
khi đứa trẻ lớn , nó không thích tôi nữa, tôi chiếm mất căn , vốn dĩ căn đó dự định làm chơi của nó. Hoặc có lẽ tôi già, luôn chê bai tôi bẩn thỉu, chỗ không sạch, chỗ kia không sạch.
sinh hoạt phí của Thu cũng không đưa đúng hạn, tôi có chút tiết kiệm, nên lo lắng không dám tiêu xài phung phí.
trẻ khu ngại việc đổ rác, đã thêm tôi vào WeChat để nhờ tôi đổ giúp, còn giấy bìa họ cho tôi, tôi có kiếm chút đỉnh từ việc bán phế liệu.
lớn dần, nhìn thấy tôi làm việc nó không hài lòng, nó chê tôi bẩn, chê tôi làm mất mặt.
Tôi không còn cách nào khác đành ngừng nhặt phế liệu, may quán lẩu của Thu dần dần làm khấm khá, sinh hoạt hàng tháng đã được gửi đúng hạn, có điều lớn rồi, không còn cần tôi nữa.
Nỗi bối rối hiện rõ trên gương mặt Thu, tôi biết ở tuổi khó tìm được việc làm ngoài xã hội.
Lúc đó tôi cảm thấy như ngồi trên đống lửa, không biết làm sao.
Thu lại dịu dàng khuyên nhủ rằng, bố nó có lương hưu, tôi có sống chung với ông ấy.
Dù sao chúng tôi cũng chưa ly hôn, cũng không có mâu thuẫn lớn, là năm qua cuộc sống ít gặp nhau.
Thư Điền cũng xuất hiện đúng lúc, ôm lấy vai tôi và : “Trình Nghi, bà đã mệt mỏi cả đời rồi, không lẽ đợi đến c.h.ế.t mới được nghỉ ngơi sao?”
Đây là lần đầu tiên ông ấy câu khiến tôi cảm thấy ấm lòng.
Tôi theo ông ấy, chuyển từ con gái về của ông.
hai ba năm sống chung, tôi mới hiểu ra.
Nghỉ ngơi sao?
Nghỉ ngơi ở đâu?
Chẳng qua là thuê giúp việc tốn kém, còn tôi vừa hay phù hợp.
cửa sạch sẽ không hạt bụi, bữa của ông ấy đủ ba món canh, món phức tạp, cầu kỳ, riêng việc nấu nướng đã tốn thời gian và công sức.
Cộng thêm con ch.ó , công việc còn mệt hơn cả đi làm.
tôi không , mỗi khi tôi tiếng, hai bố con họ liền đồng thanh.
“Làm đồ cho hai có mệt?”
“Mẹ à, ai cũng làm việc, mẹ đừng ích kỷ.”
Tôi đứng tắm, tắm rửa đầu óc cứ hiện hình ảnh ấy, như ngọn núi lớn đè khiến tôi không thở nổi.
khi tắm xong, đã vang tiếng ngáy của Thư Điền, ông ấy luôn ngủ rất ngon, có chăm sóc, có không hài lòng cứ trút giận. Còn con gái tôi cũng luôn dỗ dành ông ấy.
Tôi quay về của mình, có cái giường và tủ quần áo nhỏ, tất cả đều do tôi mua từ chợ đồ cũ.
Đúng vậy, ông ấy bảo tôi về sống chung không chuẩn bị cả.
họ nghĩ tôi vẫn còn hơn mười nghìn đồng tiết kiệm, sao lại tiêu cho tôi?
Tôi trằn trọc không ngủ được, khi tỉnh dậy mới phát hiện gối đã ướt đẫm.