Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Cô ta quay sang nhìn Đoạn Trang, hỏi dồn: “Sao lại là cô ta?”
Tôi bình thản đáp: “Cô không từng nói chỉ người, không gì à? Vậy tôi đành tốt bụng gom hết những thứ cô ‘không ’ mang thôi.”
Cô ta há hốc mồm, mất lúc lắp bắp: “Không thể nào! Giấy tờ ghi tên Đoạn Trang , tôi tra rồi! Cô đừng có lừa người !”
Tôi cau mày: “Ồ, tra luôn rồi à? Cô vậy giống kiểu người chẳng gì ngoài tình yêu nhỉ?”
Cô ta thoáng chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh: “Cô đừng có vu khống! Cô đang dựng trắng trợn!”
Tôi tiếp lời, giọng vẫn điềm nhiên: “Hồi đó là Đoạn Trang bảo để ảnh đứng tên, rồi mượn chạy thêm vài hôm. Nhưng hình … mượn hơi lâu phải.”
Tôi cúi người sát cửa sổ : “Hay cô xuống luôn ? Tôi phải mang rửa nữa, mùi tiểu tam ám khắp nơi rồi.”
Nồng đỏ bừng rồi lại trắng bệch, cô ta gào : “Cô! Con tiện nhân ! Tôi phải đánh chết cô !”
Thấy cô ta lao tới, tôi tức túm lấy tay cô ta, tát hai cái rõ mạnh vào .
“Đoạn Trang, chó anh phải biết xích cẩn thận. Tự dưng thả ra thế coi không .”
Người xung quanh mỗi lúc đông, bàn tán không ngớt.
“Dạo trước thấy ông Đoạn tới tôi hỏi đấy. May tôi không !”
“Đúng rồi! Đàn ông cưới tiểu tam có tử tế gì? Tôi cũng không !”
…
Lúc Đoạn Trang đang thiếu , Nồng lại gây ầm ĩ thế , chẳng nào chặt đứt đường sống anh ta.
Sắc anh ta càng lúc càng tệ, bước nhanh kéo tay Nồng, mất kiên nhẫn quát:
“Đủ rồi! Cô thôi làm loạn ! Cô muốn mất đến cỡ nào nữa hả?”
Nhưng Nồng không chịu buông tha, quay sang xả giận vào đám đông:
“Chúng tôi có mấy người ? chồng tôi đang phát triển tốt lắm! Tới lúc đó, đừng có đến năn nỉ chúng tôi giúp các người!
lũ rác rưởi! Tôi thèm dây với đám mấy người!”
Đám đông cười nhạo, không biết ai trong số các bà vợ tiếng châm chọc:
“Tôi nhớ không lầm, có người từng xách túi đến năn nỉ tôi mua lại đấy nhỉ?”
Đám đông tức náo loạn:
“Tôi nhớ cô ta vừa nghe chồng có là tức đem túi ra bán.”
“Tiểu tam ấy , có bao giờ chịu cùng khổ . Tới lúc gặp chỉ biết vơ vét rồi chuồn!”
Lúc nghe đến câu , ánh mắt Đoạn Trang bỗng đờ đẫn.
7
Tôi đoán… chắc hẳn anh ta đang nhớ lại những ngày xưa cũ.
Hồi đó thành , vì thiếu vốn nên nhiều hạng mục phát triển đều bị đình trệ.
Tôi đồng hành cùng anh ta kế hoạch, từng bước tìm gặp các đầu tư tiềm năng, giới thiệu tính khả thi và lợi nhuận dự án.
Sau nhiều lần thất bại, Đoạn Trang bắt đầu nản chí, suốt ngày ủ rũ buồn rầu.
Tôi lén mang căn bố mẹ để lại thế chấp ngân hàng, khoản để giúp anh ta vượt qua cơn khốn khó.
Tôi nhớ lúc giao tận tay, anh ta ôm chặt lấy tôi đầy xúc động, miệng luôn miệng nói: “Anh sẽ đền bù em, nhất định sẽ bù đắp.”
Anh ta bất chợt ngẩng nhìn tôi.
Ánh mắt chạm nhau, tôi thấy ánh nhìn trong mắt anh dần dịu lại, thậm chí có chút áy náy.
“Lúc khởi nghiệp, em đã…”
Buồn cười thật, người từng tôi tin tưởng và hy sinh không chút tính toán, cuối cùng lại chọn phản bội tôi để ở bên người .
Nhưng sự trả thù tôi thể kết thúc dễ dàng thế?
Chỉ khi anh ta thân bại danh liệt, rơi vào cảnh nghèo túng, tôi thấy hả dạ.