Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thiên tài? Thật nực cười. Tôi đảo mắt trả lời: “Con trai anh năm nào cũng xếp cuối lớp, bị gọi phụ huynh liên tục, đó là thiên tài kiểu gì?”
“Tôi nghĩ tốt nhất là nghỉ học sớm, đi làm phụ hồ, còn đỡ mất 20 năm đi đường vòng.”
Tôn Mai tức giận: “Cô biết gì mà nói? Con trai tôi sẽ tỏa sáng ở cấp ba. Bây giờ nó chỉ đang chơi thôi.”
“Còn chuyện đi nhờ xe là vì chúng tôi nể mặt cô, sau này cô có khi còn phải kiếm sống dưới tay con tôi nữa đấy.”
Tôi cười lớn: “Con cô sau này làm bang chủ ăn xin phải không? Đừng lo, tôi sẽ không đến mức phải làm ăn mày đâu.”
Cả nhóm chat đều không nhịn được mà cười.
2
Bị tôi trêu ngược lại, Tôn Mai và Triệu Cương nổi điên, liên tục chửi bới tôi trong nhóm.
Tôi chỉ cười nhạt và tắt cửa sổ chat. Không đáng phí thời gian cho những người như họ.
—————–
Trong thời gian xe tôi đi sửa, mỗi ngày tôi đều thấy Tôn Mai vào nhóm chat xin đi nhờ xe của người khác.
Nhưng vì trước đây gia đình họ gây sự trong nhóm, nên mọi người hoặc từ chối khéo, hoặc yêu cầu cô ta trả tiền.
Tôn Mai vốn quen đi nhờ miễn phí, nên tất nhiên không chịu bỏ tiền.
Cuối cùng, cô ta phải đi bộ đưa con đi học, vì chiếc xe điện cũ của nhà họ đã quá tàn tạ.
Khi xe tôi sửa xong, tôi lại thấy Triệu Tiểu Phì ở bãi đậu xe.
Lạ thay, Tôn Mai không đi cùng cậu ta. Tôi thắc mắc, cô ta suốt ngày nói con trai, vậy mà lại để nó đi học một mình.
Triệu Tiểu Phì làm như không có gì, chuẩn bị lên xe tôi. Tôi vội ngăn lại: “Cháu định làm gì?”
Cậu bé tự nhiên trả lời: “Đi học chứ sao, dù sao dì cũng tiện đường, cho cháu đi nhờ một đoạn!”
Dù sao, tội không đổ lên đầu trẻ con, nhưng…
Nhưng Triệu Tiểu Phì chính là người hưởng lợi trực tiếp trong chuyện này. Tôi không thể tách cậu bé ra khỏi vợ chồng nhà 501.
Tôi xoa đầu, nói nhẹ nhàng: “Xin lỗi cháu, nhưng cô không thể đưa cháu đi, nhờ bố mẹ cháu đưa nhé.”
Triệu Tiểu Phì tỏ vẻ không vui: “Dì thật ích kỷ, bố mẹ cháu không có xe, mà dì có xe, tại sao lại không đưa cháu đi? Xe của dì to thế, chở mỗi mình cháu chắc chắn ngồi vừa mà.”
Tôi đứng ngẩn ra, cảm thấy nghẹn ngào không nói nổi. Đây là lần đầu tiên tôi bị một đứa trẻ dùng “đạo đức” để ràng buộc.
Tôi nén giận, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một bóng dáng lén lút gần đó.
Nhìn kỹ lại thì hóa ra là Tôn Mai. Cô ta đang rình mò nhìn chúng tôi.
Ánh mắt Triệu Tiểu Phì cũng thỉnh thoảng liếc về phía mẹ mình.
Tôi bật cười. Rõ ràng hai mẹ con đã bàn trước với nhau, muốn cậu bé đến nhờ tôi chở, nhưng lại sợ tôi từ chối nên chỉ cho cậu bé ra mặt.
Đến mức này rồi mà họ vẫn nghĩ tôi là người dễ bị lợi dụng. Tôi gõ vào cửa xe, không chút nể nang: “Đây là xe của tôi, tôi muốn chở ai thì chở, không muốn chở ai thì không ai ngồi được.”
Triệu Tiểu Phì ngạc nhiên. Tôi không để ý đến cậu bé, mở cửa xe và ngồi vào trong.
Chưa kịp ổn định, một chất lỏng nóng hổi đột ngột tạt lên người tôi. Da tôi lập tức cảm thấy nóng rát. Ngước lên, tôi thấy Triệu Tiểu Phì đang cầm một cốc giữ nhiệt. Bên trong còn sót lại chút sữa đậu nành.
Cậu bé cười đắc ý: “Đáng đời, ai bảo dì không chịu chở cháu.”
Tôi choáng váng. Cái quái gì vậy?
Tất cả cảm xúc giận dữ, ấm ức bấy lâu dâng trào. Cậu bé còn nháy mắt và trêu chọc tôi, khiến tôi không kìm được nữa.
Cuối cùng, tôi mất kiểm soát. Tôi nhảy xuống xe, xách cậu bé lên và ném ra ngoài. Âm thanh vang vọng khắp tầng hầm để xe.
Triệu Tiểu Phì nằm sõng soài trên đất, há hốc mồm. Một lát sau, cậu bé bắt đầu gào khóc toáng lên.
Tôn Mai không còn trốn được nữa. Cô ta lao tới, ôm lấy Triệu Tiểu Phì và kiểm tra kỹ lưỡng. Khi thấy cậu bé không sao, cô ta quay sang chửi tôi: “Con khốn! Sao cô dám đánh con tôi?”
“Có cái xe thì giỏi lắm à? Ai chẳng biết cô có xe là nhờ đàn ông!”
“Nếu con tôi bị làm sao, cô lấy gì mà đền?”
Tôi cười khẩy: “Cô không dạy nổi con, thì tôi dạy hộ.”
Nghe vậy, Tôn Mai tức đến tím mặt. Cô ta mất kiểm soát, lao về phía tôi: “Hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học, con nhãi này…”
3
Chưa kịp dứt lời, tôi đã giáng một cái tát mạnh vào mặt cô ta. Tôn Mai ngã xuống đất, tay ôm mặt nhìn tôi kinh ngạc.
Cú tát này rất mạnh, đến mức tay tôi còn thấy đau. Tôi lạnh lùng nói: “Đáng đời.”
Tôn Mai tức tối, ánh mắt cô ta đầy thù hận. Cô ta nghiến răng nhìn tôi, còn tôi thì định đánh tiếp cho đến khi cô ta phải xin lỗi.
Nhưng khi vô tình chạm vào lọ thuốc trong túi áo, tôi chợt bừng tỉnh.
Hôm nay tôi có việc quan trọng, không thể chậm trễ. Tôi cũng không muốn tình trạng bệnh lý của mình trở nên tồi tệ hơn chỉ vì cô ta.
Sau vài hơi thở sâu để lấy lại bình tĩnh, tôi quay lại xe và chuẩn bị rời đi.
Nhưng Tôn Mai đã mất kiểm soát. Cô ta kéo Triệu Tiểu Phì chắn trước xe tôi, gào lên: “Con khốn này, đừng hòng đi đâu! Tao sẽ báo cảnh sát, để họ tống mày vào tù!”
Cô nghĩ thế sẽ dọa được tôi sao? Tôi cười nhạt, đạp ga tiến về phía trước. Nếu cô ta đã không muốn sống, tôi sẽ giúp cô ta một tay.