Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chỉ biết đổ lỗi cho người khác.
Tất cả đều là báo ứng của anh.
Bảo vệ nhanh chóng lên kéo Cố Trần đi.
Một thời gian sau, tôi nghe được tin về Tô Mộng.
17
“Nghe nói gì chưa? Cô Tô Mộng ở trường F?”
“Phải chăng là Đát Kỷ giới học thuật?”
Tôi đang ăn trong căng tin trường thì vô tình nghe được hai sinh viên đang bàn tán về Tô Mộng.
“Đúng rồi, nghe nói cô ta đã dụ dỗ giảng viên hướng dẫn ở trường F, và bị vợ thầy ấy bắt quả tang. Nghe đâu cô ta bị đánh không ra hình dạng nữa.”
“Chưa hết đâu, nghe nói cô ta đã ngủ với không ít người để leo lên, rồi sau đó bị đưa vào bệnh viện xét nghiệm máu. Đoán xem thế nào?”
“Bệnh à?”
“Cuối cùng cô ta mắc bệnh AIDS giai đoạn cuối, không còn cứu được nữa.”
Tôi nhanh chóng ăn hết phần ăn của mình, đứng dậy rời khỏi căng tin.
Có người gọi tôi lại.
“Thế nào, thích nghi được không?” Tạ Nguyên đến gần tôi, hỏi một cách thoải mái, “Quay lại trường học cảm giác thế nào?”
“Không tệ.”
Năm nay, tôi đã thi đậu chương trình cao học của trường mà Cố Trần từng giảng dạy, chuyên ngành cao phân tử.
Căn nhà và số tiền mà Cố Trần để lại đủ để tôi sống thoải mái một thời gian dài.
Cuộc sống là một chuyến đi không có điểm đến, biết buông bỏ là biết sống hạnh phúc.
– Hết –