Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

P4

5.

Vì là tiệc gia đình đa phần là hoàng quốc thích, đương nhiên cũng có một vài đại thần được mời.

Sau khi hành lễ vấn an Hoàng thượng Hoàng hậu, tiết mục ca múa nhạc đã được sắp xếp.

“Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần nghe nói Thái tử tẩu tẩu Lục hoàng tẩu tẩu song ca múa hát đều tuyệt vời, không hôm nay có thể để chúng con mở mang tầm được không?”

Người nói là Tam công chúa Dung Thanh Tuyết, mẫu của là Huệ quý phi được phụ hoàng sủng ái, cũng chính vì vậy nuôi dưỡng tính kiêu ngạo của Tam công chúa.

Ngày thường ta đã không ưa gì tỷ muội chúng ta, bây giờ lại càng không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để gây khó dễ.

Thái tử liếc nhìn Tam công chúa, ta lập tức im bặt.

ta vẫn tương đối sợ vị Thái tử hoàng huynh , mặc dù Thái tử luôn tỏ ôn hòa.

“Đây không phải là yến tiệc biểu diễn tài nghệ, nếu Thanh Tuyết muốn xem tự mình tổ chức yến tiệc vào ngày khác đi.” Hoàng thượng có không vui, sao con gái ông ta yến tiệc nào cũng muốn người ta biểu diễn tài nghệ vậy?

“Vâng, nhi thần sai.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, ta hoàn toàn không muốn biểu diễn tài nghệ gì cả.

Nhớ đến lời ám chỉ tỷ tỷ gửi cho ta đây không lâu, ta nói với Lục hoàng tử rằng muốn đi dạo Ngự Hoa Viên cho tỉnh rời khỏi bàn tiệc.

Ta gặp tỷ tỷ ở một cung điện vắng vẻ không người.

“Tỷ tỷ thế nào ?”

“Hôm sau khi chúng ta đổi lại phận, Thái tử sai người mời ta dùng bữa, gắp thức ăn cho ta, gắp nhiều món nộm gà xé. Vấn đề là, ta không thích ăn món , nhưng cũng không tiện từ chối đành phải cố ăn. Ta nhớ muội muội thích món .” Tỷ tỷ âm trầm nhìn ta.

Ta im lặng, một sau mới nói: “Có khả năng là hai người chưa từng dùng bữa cùng nhau huynh ấy không tỷ tỷ thích ăn gì không? Vì muội ăn món nhiều huynh ấy nhớ, nữa nhà bếp cũng không tỷ tỷ rốt cuộc thích ăn gì đúng không?”

Chủ yếu là tỷ tỷ cũng không kén ăn.

“Vậy hôm ta cố thử huynh ấy, huynh ấy né tránh.”

Ta tò mò: “Tỷ tỷ thử huynh ấy thế nào?”

“Ta giả vờ say ngã vào người huynh ấy.”

ta sáng lên: “Sau sao sau sao?”

“Huynh ấy né tránh…”

Ơ kìa!

Ta chữa cháy: “Nhưng điều cũng không thể nói lên điều gì, quan hệ hoà hoãn, nhưng huynh ấy vẫn chưa vượt qua được khúc mắc lòng.”

“Ta có một , chúng ta đều nói là ngoài tỉnh , sau khi kết thúc muội hãy quay cùng huynh ấy, muội thử xem huynh ấy có phản ứng gì!” Tỷ tỷ nảy một .

“…” Ta có thể nói không đáng tin cậy không?

Tỷ tỷ phớt lờ vẻ u oán của ta: “Cứ quyết định vậy đi! Đúng , muội Lục hoàng tử sao?”

Ta cũng kể lại với tỷ tỷ những chuyện đã xảy sau khi quay , bao gồm cả việc Lục hoàng tử lo lắng, quan tâm khi ta giả bệnh.

“Vậy rốt cuộc huynh ấy có với ai? Chắc huynh ấy cũng không là ta đúng không?”

“Vậy tỷ tỷ cũng thử huynh ấy xem sao? Nhỡ đâu huynh ấy có với tỷ tỷ sao? Tiết lộ phận thật của tỷ tỷ một xem huynh ấy có phản ứng gì.” Ta đề nghị.

Tỷ tỷ suy nghĩ một cũng được, sau bắt cởi quần áo của ta.

?

Không phải chứ tỷ tỷ, sự đoan trang của tỷ đâu? Sự dịu dàng của tỷ đâu? Đối với muội muội ruột cũng thô lỗ vậy sao?

Ta tỷ tỷ lần lượt trở yến tiệc.

Vừa ngồi xuống, Thái tử bên cạnh liền nghiêng hỏi ta: “Sao đi lâu vậy, có sao không?”

Hai má ta ửng đỏ, ánh hơi mơ màng: “Thiếp tửu lượng kém, không ngờ cung lại có hậu kình mạnh vậy, đi một vòng cũng chỉ tỉnh được vài phần, khiến điện hạ lo lắng .”

Thái tử khựng lại, quay đi, nhẹ giọng nói: “Sắp tàn tiệc , phủ ta sẽ sai người chuẩn bị canh giải , lần sau đừng uống nhiều vậy nữa.”

“Vâng, đa tạ điện hạ, ta kính huynh một ly!” Nói xong, ta nâng chén uống cạn.

Động tác quá nhanh khiến Thái tử không kịp ngăn cản, huynh ấy chỉ đành uống cạn chén tay, đồng thời dặn ta đừng uống nữa.

Đúng có người tìm Thái tử, nhân huynh ấy không chú ta lại uống thêm vài chén.

Không uống nào làm sao diễn được?

Thế là, sau khi yến tiệc kết thúc, Thái tử điện hạ nhìn một vị Thái tử phi đỏ mặt mơ màng nãy.

Vì ta uống khá nhiều, lại đi loạng choạng, đã không mấy người.

Ta lắc choáng váng, nói: “Điện hạ, hay là huynh phủ trước sai người đến đón ta sau nhé?”

“Nói gì vậy, làm sao ta có thể để ở lại đây một mình được?”

“Nhưng thiếp đi chậm quá…”

Chưa nói xong, ta cảm mùi trúc quen thuộc trên người Thái tử càng càng gần, ngay sau Thái tử cúi người bế ta lên.

Ta giật mình theo bản năng ôm lấy cổ Thái tử: “Điện hạ…”

Sao Thái tử điện hạ lại bế ta lên vậy? Chê ta đi chậm quá sao?

Không sao, lên xe ngựa thử huynh ấy tiếp.

Thái tử điện hạ bước đi vững vàng, nhanh đã đến bên xe ngựa, huynh ấy bế ta vào xe ngựa nhẹ nhàng đặt xuống, đặt một chiếc gối mềm sau lưng ta.

Khi Thái tử điện hạ đứng dậy, ta nắm lấy vạt áo trước n.g.ự.c huynh ấy, khoảng gần, ta có thể nhìn rõ cả những sợi lông tơ trên mặt huynh ấy, cả vẻ ngạc nhiên huynh ấy.

“Điện hạ… Đừng đi!” Giọng nói nũng nịu đến mức chính ta cũng không ngờ tới.

Ơ, đây là giọng của ta sao?

Thái tử cứng người, sờ ta: “Ta không đi, ta ở bên cạnh . Ngoan!”

Vẻ dịu dàng khiến trái tim ta run lên, ta buông tay , không tự nhiên dịch sang một bên.

Thái tử hiểu lầm ta, trực tiếp ngồi xuống chỗ ta vừa ngồi.

Nhiệt độ xe đột ngột tăng cao, ta vốn đã choáng váng lại càng choáng váng . Ta không khống chế được ngã phía Thái tử, dựa vào vai huynh ấy.

Thái tử sững người một nhưng không đẩy ta , có lẽ sự dung túng của huynh ấy đã cho ta dũng khí, ta nghe chính mình nói: “Điện hạ thật sự ta là ai sao?”

Gió mát ngoài hiên thổi tới, rèm cửa khẽ chạm vào má ta. Ta chẳng nghe rõ Thái tử nói gì, chỉ màn sương mờ ảo, đôi môi mỏng của chàng khẽ mở, ánh ánh lên những vì tinh tú ta chưa từng .

Tùy chỉnh
Danh sách chương