Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Có lẽ là do cảnh tượng nhìn thấy viện của Thái tử đã gây chấn động quá lớn, ý muốn bỏ trốn của ta càng thêm mãnh liệt.
Giờ không chạy còn đợi đến bao giờ?
Ta viết thư báo cho tỷ tỷ cha , thống nhất nói là đi Giang Nam tổ.
Nghĩ kỹ , ta thật vô tình, “phu quân” bị thương nặng mà ta còn có tâm trạng đi Giang Nam tổ, chẳng lẽ không nên chọn ngày khác ?
Ta đúng là đáng c.h.ế.t mà!
Thôi kệ, chờ c.h.ế.t ? Vẫn là chạy thôi!
Thế là sáng sau ta thu dọn hành lý lên xe ngựa đi “Giang Nam”.
Rời khỏi phủ Thái tử, khỏi cổng thành, ta cứ ngỡ mình đã trốn thoát thành công.
Ai ngờ sắp vào cổng thành tiếp theo thì bị bắt .
tới còn là Thái tử.
Ta ngây nhìn Thái tử mặt mày hồng hào, không hiểu nổi: “Điện hạ không đang bị thương nằm liệt giường ? xuất hiện đây?”
“Vậy thì hỏi Thái tử của ta , muốn đi đâu?”
Ta ấp úng không dám nhìn chàng, giây tiếp theo liền trừng mắt nhìn chàng không cam lòng yếu thế: “Ta… Ta… Ta đi Giang Nam tổ… Thái tử điện hạ có nhận nhầm không? Ta là Thẩm Du Uyển, là tử !”
Khóe mắt Thái tử ửng đỏ, đôi mắt đen láy như có lửa cháy, từng tiến phía ta: “ tử đang trong phủ, có đi tổ đâu, không Thái tử giả mạo đệ muội là có ý gì?”
“Chàng đã của chúng ta từ lâu còn nhìn chúng ta diễn trò, chàng quá đáng lắm!” Ta thẹn quá hóa giận, quay mặt đi không nhìn chàng.
Thái tử nhảy lên xe ngựa, kéo ta vào trong.
“Suỵt, phu nhân nhỏ tiếng thôi, Thái tử điện hạ vẫn đang nằm liệt giường, hiện tại ta là mưu sĩ bên cạnh điện hạ.”
Ta đỏ mặt trừng mắt nhìn chàng: “Ai là phu nhân của chàng, vô sỉ! Ta chưa đồng ý!”
“, vi phu còn cần cố gắng hơn nữa.”
Trên đường , Thái tử nói cho ta , từ ta tỷ tỷ đổi thân phận chàng đã phát hiện , không dám chắc chắn nên chỉ có thể từng dò.
“Vậy nên đó chàng mới hỏi ta rõ ràng khỏi phủ không mặc bộ váy đó? Lúc đó chàng đã nghi ngờ ?”
“Ừ.”
“Bỏ qua y phục, chàng làm phát hiện ?”
Thái tử không chút do dự nói: “Ánh mắt. Ánh mắt của tỷ tỷ không giống nhau.”
“Không giống nhau thế nào? đó trời đã tối, cách một khoảng khá xa mà chàng nhìn rõ?”
“Ánh mắt của phóng khoáng, hoạt bát.”
“Vậy nên ta tỷ tỷ tính cách khác nhau, ánh mắt sẽ khác nhau .”
Thái tử nói, lần này chàng bị thương là thật, nhưng là một màn kịch, mục đích là muốn mượn cơ hội này xin thượng đổi ngọc điệp.
Chàng không nói rõ với ta là vì chưa tìm được thời cơ thích hợp, chỉ có thể cứ tiếp tục như vậy.
đó chàng mời ta ngoài ngắm trăng, vốn định nói cho ta , nhưng tính không bằng trời tính.
“Vậy những lời nói của đám hầu bên chàng là chàng cố ý mượn tay họ nói với ta ?”
Thái tử khựng một chút: “Lời gì cơ?”
Ta kể đó phòng ngoài của chàng cùng với sáng sau cho chàng nghe.
Nghe xong, chàng mỉm cười, nhẹ nhàng búng trán ta, xin lỗi: “Làm Thái tử sợ hãi là lỗi của ta, chỉ là những đó không cho xem đâu. đó chỉ là trùng hợp, còn việc cố ý thẩm vấn đó là cảnh cáo những kẻ kia, xưa nay vẫn vậy.”
8.
Trở phủ, ta “chăm sóc” Thái tử không rời nửa trong mấy ngày liền.
nhân tiện gặp tỷ tỷ.
Tỷ tỷ tử tiến triển rất tốt, cứ như đôi vợ chồng son vậy.
Thái tử sau khỏi hẳn thì cùng tử vào cung, mãi đến trời sẩm tối mới trở .
Ta đứng cửa đợi Thái tử, vừa nhìn thấy ta, chàng liền trút bỏ hết vẻ mệt mỏi ngụy trang.
“Xin lỗi.”
Thái tử dừng , nghiêm túc nhìn ta.
Ta ngẩn , nắm lấy tay chàng, mỉm cười: “Có gì mà xin lỗi chứ, ta còn cảm ơn chàng nữa là đằng khác!”
Cảm ơn chàng đã thành toàn cho tỷ tỷ!
cảm ơn chàng đã cho ta một cơ hội, ngày tháng còn dài, ta nhất định sẽ thích chàng!
“Xin lỗi vì không thể cho hai đường đường đứng bên cạnh bọn ta với cái tên thật sự của mình.”
Từ nay sau, ta là Thái tử Thẩm Ngưng Yên.
Tỷ tỷ là tử Thẩm Du Uyển.
trừ mấy , sẽ không còn ai được sự thật.
“Đây đã là cái kết tốt đẹp nhất ! Dung Húc, cảm ơn chàng!”
Chúng ta sóng vai đi, ánh hôn buông xuống, dát vàng lên bóng lưng đôi ta.
(Hết văn)