Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trở thành bạn thân em gái.
Tôi không nhịn khoe khoang. Vì , tôi dắt em gái công viên tìm bọn họ.
cậu không kết bạn tôi. Tôi chẳng thèm cậu ta chứ!
Nhìn này!! Bạn của tôi đáng yêu hơn tất cả cậu đấy!!!
Kết quả là. Tôi chưa kịp mở miệng. họ đã chỉ vào em gái tôi cười.
“Ôi chao, nhóc ngoài rồi à?”
họ đang bắt nạt bạn của tôi! Tôi nghiêm . Nắm c.h.ặ.t t.a.y em gái.
Thấy , họ lùi hai bước, chỉ vào tôi rồi hỏi em gái vẻ đầy nghi ngờ: “Thì to xác này chính là bạn mà cậu à?”
Em gái ưỡn ngực, vênh váo : “Không … sai! Nếu … cậu … bắt nạt … nữa, bạn ấy … sẽ ăn thịt … cậu đấy! Bạn ấy … một bữa … ăn … ba đứa trẻ … cơ!”
Giống hệt như câu chuyện “Cáo mượn oai hùm” trong sách tranh .
họ sợ nỗi mũi trắng bệch.
Tôi kinh ngạc. Tôi chỉ là một bữa ăn ba cơm, sao biến thành ăn ba đứa trẻ rồi?! Tôi bước tới định giải thích.
họ sợ hãi ôm chầm lấy , hét lớn: “Á á á đừng gần, xin lỗi, sau này chúng tôi không dám bắt nạt cậu ta nữa.” Rồi co giò chạy mất dép.
Tôi: “…”
Bị hiểu lầm mất rồi. Em gái nhón chân lên, vỗ vỗ vào lưng tôi. An ủi: “Không sao đâu, họ không cậu thì cậu! Chúng mình sẽ làm bạn của suốt đời!”
Trưa hôm ấy, em gái bưng cơm nhỏ của mình rủ tôi ăn cơm . Em ấy: “Bây … giờ chúng … ta … là bạn … không?”
Tôi gật đầu. Em ấy: “ … cậu … giúp … ăn một chút … cơm không?”
Tôi: “Tại sao thế?”
Cơm của em gái trông ngon quá. Tôi nuốt nước miếng. Nhưng tôi nhớ lời mẹ dặn, ăn nhiều cơm mới lớn nhanh . Em gái bé quá, ăn nhiều thêm một chút. Tôi phân vân lắm. Em ấy kéo tôi lắc lắc.
“ … ăn không hết, … nhiều quá! … không … lãng phí thức ăn! … Cậu là bạn … của , … cậu … giúp … chia sẻ một chút … không?”
Mẹ dạy không lãng phí thức ăn. Vì , tôi gật đầu thật mạnh.
Cúi đầu xuống ăn cơm của em ấy một cách ngon lành.
Tôi không nhìn thấy em gái quay đi, che chiếc răng cửa bị rụng rồi cười thầm, vẻ đắc ý.
Sau đó, ngày nào , cứ giờ ăn cơm là em gái bưng nhỏ tìm tôi. Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ. Vừa tắm nắng ở trong sân vừa ăn cơm. Mỗi lần em gái bưng không về, đều mọi khen ngợi. Em ấy vui, tôi vui.
Mẹ tôi và dì Trần đều rất vui mừng, khen chúng tôi ngoan ngoãn.
Cuối lớn rồi, biết tự xúc cơm ăn rồi.
Cho một buổi trưa nọ. Tôi đang ăn cơm trong của em gái, em ấy thì ngồi xổm dưới đất kiến. Một tiếng hét lớn vang lên, khiến em ấy giật mình ngã phịch xuống đất.
Mẹ tôi và dì Trần, mỗi cầm một chiếc chổi lông gà. Vẻ đầy tức giận.
Mẹ tôi: “Tống Thời Vi, c.h.ế.t không!”
Mẹ em ấy: “Trần Hoài Chi, c.h.ế.t hả!”
Mẹ tôi thảo nào tôi ngày càng béo , em gái thì sắp gầy trơ xương. Hóa cơm đều chui hết vào bụng tôi rồi.
Hai họ nhìn đầy hiểu ý, mỗi xách một đứa về nhà.
Ngày hôm sau, tôi và em gái đều ôm lấy cái m.ô.n.g bị đánh sưng vù, nhìn qua cửa sổ đầy tội nghiệp.
Từ đó, chúng tôi mất đi sự tự do ăn uống.
Ngày tôi biết em gái không là em gái. Trời mưa rất to. Tôi và em gái đùa ở trong sân. Chẳng mấy chốc, cả ướt sũng.
Dì Trần dắt em gái, mẹ dắt tôi. Vừa lát nữa sẽ đánh đòn chúng tôi, vừa định đưa chúng tôi đi tắm thay quần áo. Tôi vùng khỏi mẹ, ôm chặt lấy đùi dì Trần.
“ tắm em gái, trên tivi bạn thì nên làm mọi việc!”
Em gái lắc đầu quầy quậy. Cố gắng phản kháng: “Không không ! là trai, cậu là gái!”
“…”
Tôi không tin. Mẹ tôi lấy que củi giải thích tôi một hồi lâu, cuối tôi đành tin rằng bạn của mình hóa là trai.
Tôi khóc rất đau lòng. Không chấp nhận việc cô em gái xinh đẹp bỗng chốc biến thành tên nhóc yếu đuối.
Khiến mẹ đánh tôi không nỡ .