Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

P1

Tôi và đối tượng xem mắt kết hôn chớp nhoáng.

Nhưng tôi không ngờ anh ấy là giáo sư đại học của mình.

Vừa học xong tiết của anh ấy, tôi chuồn lẹ, nào ngờ bị anh ấy lái xe chặn ngay cổng trường.

“Thấy chồng mà chạy à? Hôm qua lôi anh đi đăng ký kết hôn sao không nhát gan như vậy?”

1

Hôm nay vừa lớp, tôi cảm thấy có gì đó sai sai.

Lớp học 8 giờ sáng bình thường có bao giờ đông người thế này đâu.

Hơn nữa người đều ngồi ngay ngắn phía trước, tràn đầy năng lượng.

phải bình thường người đều ngủ bù phía sao?

Tôi dụi dụi mắt, nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Tiểu Vũ, chỗ này!”

thân vẫy tay với tôi.

xem, chỗ này tớ phải vất vả lắm mới giành được đấy.”

ấy tôi với đắc ý, tôi cái chỗ ngồi hàng thứ hai, cách bục giảng chưa đầy ba mét kia mà im lặng.

“Ngồi đây cậu định hứng nước miếng hay phấn của giáo sư hả?”

“Cậu gì chứ, hôm nay có giáo sư mới tới!”

tôi ngồi xuống, thân hào hứng kể lể đủ thứ chuyện bát quái.

“Tớ nói cho cậu nghe nhé, giáo sư này nghe nói giàu có, là CEO của một công ty niêm yết nữa đấy.”

“Thế thì sao? Chuyện này khoa Tài ta phải bình thường à?”

Những giáo viên bình thường trường, ra khỏi trường đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội mà ta không thể nào với tới được!

“Dạo này cậu đi xem mắt xem ngốc rồi à? người đều nói giáo này đấy!”

Tôi không nói gì nữa.

Đúng là dạo này tôi đi xem mắt xem mức óc trống rỗng rồi.

Tất cả đều tại ba tôi không bị sao, cứ nhất quyết bắt tôi phải kết hôn trước tốt nghiệp đại học.

Vì vậy, ông ấy sắp xếp cho tôi một đống đối tượng xem mắt.

Một ngày tôi xem ba người cũng không hết.

“Nghe nói mức nghiêng nước nghiêng thành, cậu không thấy hôm nay người đều trang điểm kỹ càng sao?”

Tôi quanh một lượt, thảo nào thấy ai cũng tràn đầy sức sống như vậy.

Đôi mắt to, đôi môi đỏ mọng…

Tôi buột miệng hỏi: “Giáo sư tên gì vậy?”

“Phạm Viễn.”

Tim tôi thót , không thể trùng hợp như vậy chứ?

Đối tượng xem mắt của tôi hôm qua cũng tên là Phạm Viễn.

Quan trọng hơn là, tôi kết hôn chớp nhoáng nữa.

Đang nghĩ ngợi miên man thì tiếng chuông vang lên.

Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước vào lớp học.

người xung quanh đều hít vào một hơi.

quá, quá đi mất!”

“Trời ơi, giáo sư của ta là minh tinh nhà nào vậy? thế này, vào showbiz cũng đủ sức đánh bại cả đám luôn.”

Người đàn ông trước mắt có ngoài cứng rắn, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, đeo kính gọng vàng, trông nho nhã, nhưng cử chỉ hành động đều toát lên quý phái.

Quan trọng nhất là, anh ấy là chồng tôi!

“Chào các em, tôi là Phạm Viễn.”

Anh ấy viết tên mình lên bảng đen và bắt giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn.

Tôi chằm chằm vào khuôn người đàn ông, ngẩn người.

Hôm qua, mẹ tôi báo cho tôi bà ấy giới thiệu cho tôi một đối tượng xem mắt tốt, sự nghiệp thành đạt, ngoại hình .

Tôi nghe những lời này mức chai lì cả tai rồi.

Lần nào cũng gặp phải những người xấu xí, lần này tôi cũng hy vọng gì, chỉ muốn gặp qua loa cho xong chuyện.

Cho người đàn ông đó đứng trước tôi, tôi mới ngây người.

“Xin hỏi, là Hạ Mộng Vũ phải không?”

Người đàn ông trước mắt mức tôi nín thở.

Kết hôn!

Cái này nhất định phải kết hôn!

Điều khiến tôi càng bất ngờ hơn là người đàn ông này hợp ý tôi.

tôi đưa ra yêu cầu kết hôn, anh ấy lập tức gật đồng ý.

“Nhân lúc Cục Dân chưa tan , hay là ta luôn hôm nay đi.”

Thế là hai tiếng , tôi có được cuốn sổ đỏ mới tinh.

2

Nhưng không ai nói cho tôi !

Người này là giáo sư của tôi!

Tôi che , không nói nên lời, trong lòng tính toán xem thế nào để chuồn lẹ khỏi lớp.

“Mời một học lời câu hỏi, Hạ Mộng Vũ, là em, mời em lời câu hỏi số 11.”

Tôi đứng dậy với ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ lẽ người đàn ông này không nhận ra tôi.

thân tôi với vô tội, tỏ bất lực.

Thôi xong, tôi nghe lọt tai chữ nào cả.

“Xin lỗi , em không .”

Cả lớp cười ồ lên, người đàn ông trên bục giảng đẩy gọng kính, lật sổ điểm danh, viết gì đó lên đó.

thành thật, có thể cộng điểm, em ngồi xuống đi.”

Tôi ngẩng lên, không thể tin được, tôi – đứa suốt ngày trốn học – vậy mà có ngày được cộng điểm chuyên cần.

Hơn nữa là trong tình huống tôi không lời được câu hỏi.

ơi, không lời được cũng cộng điểm ạ? thật tốt bụng.”

học phía nói vọng lên, Phạm Viễn mỉm cười quanh người.

“Nếu các em đều lời được hết thì giáo để gì nữa? Có câu hỏi không sao cả, không lời được cũng không đáng sợ, đáng sợ là không mà giả vờ , thích những người thành thật.”

Câu lời đầy EQ cao này khiến cả lớp vỗ tay, 10 phút nữa là tan học, tiết học của Phạm Viễn kết thúc.

“Các em câu hỏi nào nữa không?”

ơi, gái chưa ạ?”

Tôi ngẩng lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh ấy.

Phạm Viễn giơ tay trái lên, lộ ra chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út. “ kết hôn rồi.”

Không ít người than thở, bắt hỏi đủ loại câu hỏi khác.

Chỉ có tôi lén lút che tay mình . Bởi vì tôi căn bản không đeo nhẫn cưới.

Chiếc nhẫn này là tôi mua đại tiệm vàng đi ngang qua đăng ký kết hôn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương