Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
22.
thứ tư và là cuối cùng trong kế hoạch theo đuổi anh —tạo ra một khoảng cách, anh cảm thấy không quen, từ đó suy nghĩ về mối quan hệ giữa chúng tôi rồi phá bỏ rào cản cuối cùng.
có thể tóm gọn bằng hai thành ngữ: “dục cầm cố túng” (muốn bắt trước thả), “tiến thoái lưỡng nan” (tiến một rồi lùi một ).
Nhưng mức độ thực hiện rất khó kiểm soát, tôi cần thêm thời gian suy nghĩ.
(Tôi sẽ không các rằng thực ra tôi không nỡ phá hỏng bầu không khí ám mụi mập mờ giữa tôi và anh đâu.)
Tuy nhiên, đôi khi, diễn biến sự việc lại nằm ngoài tầm kiểm soát, luôn có những tình huống không thể lường trước.
Ví dụ như phụ nữ gợi cảm đang ngồi trên ghế sofa, mặt mày đen sì lúc đây.
Ban nãy có tiếng gõ cửa, tôi tưởng là Đại ca không mang theo chìa khóa, liền mở cửa ngay.
ngờ phụ nữ mặc chiếc váy ngắn đỏ rực, gợi cảm trừng mắt, dang đẩy tôi ra rồi đi thẳng vào trong .
Tôi dựng tóc gáy, lên cô ta, định tống ra ngoài:
“Chị là thế? Có lịch sự không đấy? Đây là chị à? tôi gì hả?”
phụ nữ vùng mạnh thoát khỏi tôi, ra vẻ “ngầu lòi”, tháo kính râm, khoanh trước ngực:
“Tôi tìm Tạ Trường Bồi.”
Nghe cô ta biết tên Đại ca, tôi có hoảng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, ngẩng lên nhìn đồng hồ:
“Ồ, thì ra là Đại ca, mời ngồi, tôi gọi điện hỏi xem anh đâu.”
Thái độ như chủ tôi khiến cô ta bực mình, cô ta quăng chiếc túi xách lấp lánh xuống sofa:
“Cô là ? Tạ Trường Bồi có quan hệ gì?”
Tôi “bụp” một tiếng đặt cốc trà xuống bàn, nước trà vàng sóng sánh tràn ra xung quanh:
“Tôi là gái tương lai và là vợ tương lai anh .”
Cô ta cười khẩy một tiếng:
“Hừ, cô bao nhiêu tuổi rồi, sao còn mơ mộng ban ngày thế?”
Tôi nghiến răng trợn mắt:
“Chị…”
Cô ta vắt chân chữ ngũ, dựa lưng vào ghế sofa, trông rất thoải mái:
“Gọi điện bảo Tạ Trường Bồi về đây.”
Tôi là chứ? Một thẳng thắn nóng tính như tôi sao có thể bị cô ta khiếp sợ.
Tôi xắn áo không tồn tại mình, hít sâu một hơi, nhân lúc cô ta không ý liền chộp cô ta, mạnh ra cửa, đẩy một cái rồi đóng sầm cửa lại.
23.
Tôi chống nạnh thở dốc:
“Cứ tưởng mình là tiểu thư khuê các? Đừng mơ nữa bà phù thủy già!”
Cô ta ở ngoài giận đập cửa:
“Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia mở cửa! Mở cửa mau!”
Tôi tưởng tượng khuôn mặt méo xệch cô ta, liền châm ngòi thêm:
“Chị chắc là Đại ca tôi không đấy? Sao cả gọi điện nhờ khác? Dáng vẻ tìm tận thế lại giống kẻ thù hơn đấy chứ.”
Cô ta tối đi qua đi lại ngoài hành lang, quả quyết :
“Tôi sẽ ở đây chờ, tôi không tin anh không về!”
Tôi “ồ” hai tiếng, gọi điện Đại ca, giọng thảo mai:
“Đại ca~ Có một cô gái là anh đây, không chào hỏi đã xông vào, đẩy em thì thôi còn sai em cái cái kia nữa!”
…Hai mươi phút sau, Đại ca về .
Cô gái chặn Đại ca lại trước cửa, tôi bỗng dưng có bực bội, có ghen, mở cửa ghế nhỏ ngồi ở cửa xem.
Đại ca thấy thế thì xoa đầu tôi an ủi.
Cô gái thấy vậy rất giận, không thể tin nổi :
“Tạ Trường Bồi! Anh nghiêm túc thật đấy à?”
Đại ca nghiêm mặt:
“ , tôi đã cô từ lâu rồi, tôi là giữ chữ tín. Cô đi đi.”
giận dậm chân:
“Anh thực sự tuyệt tình như vậy? Quyết tâm đập ?”
Sắc mặt Đại ca càng tệ hơn:
“Nếu không cô giở trò, tôi có cần phá không? Tôi mãi không tuyển được ca sĩ hát chính , nhất định là cô giở trò đúng không?”
có chột dạ, ấp úng:
“Thì… tại anh, anh rõ ràng biết tôi thích anh mà…”
Đại ca không thèm nhìn cô ta nữa, lại xoa đầu tôi:
“Tôi không thích cô. Dù cô từng có ơn tôi, nhiều năm qua tôi đã trả đủ rồi. Cô quá tùy hứng, dám không e ngại lấy chú cô lại ra con bài mặc cả. Cô biết rõ ca sĩ chính quan trọng thế nào .”
không thêm được lời nào.
Đại ca tôi vào , lại câu cuối cùng:
“Cô quá tùy hứng rồi, . Không nhường nhịn cô, nghe lời cô.”