Tôi thấy nực cười:
“Vì sao tôi phải  anh mượn? Hơn nữa anh lấy gì  để trả? Xin lỗi chị đây không có nhu cầu nuôi  bao.”
Bạch Thần   giáng   đòn chí mạng, anh ta cao giọng:
“Em lắm tiền  thế,  anh mượn chút thì có  sao?!”
Thấy anh ta toan vọt tới cạnh tôi,  Đẹp  lách mình chắn phía trước:
“Xin lỗi, tiền của cô ấy chỉ có thể đưa tôi .”
Tôi: …
Người thêu hoa trên gấm, hắn chỉ tổ nói loạn  phiền.
Bạch Thần vẫn chưa cam lòng, nói:
“ , sao em có thể thay lòng đổi dạ?! Anh thua kém hắn chỗ nào?!”
 tôi không hề biến sắc:
“Tám tuổi anh ta  dám đuổi theo cắn chó, anh  được không?”
 Đẹp : …
Nói loạn  phiền chứ gì, ai mà không biết.
Đúng lúc , Giang Tiểu Ngư đi  cạnh Bạch Thần  vẻ  hận thù:
“Anh thà cầu xin cô ta chứ không thèm  hỏi em  câu à?”
“Chỉ cần anh đồng ý sau  mãi mãi không rời xa em, thì em sẽ trả nợ giúp anh, anh nghĩ sao?”
9
 
Tôi híp mắt, hóa  đây  là mục đích.
 
Giang Tiểu Ngư cố tình đẩy Bạch Thần rơi xuống đáy vực để có thể  vị cứu  duy nhất của anh ta.
 
Tính chiếm hữu của cô nàng    mức gần  điên dại .
Bạch Thần hơi nhục nhã cắn môi, có lẽ anh ta sợ  người ta bắt  để siết nợ thật nên cuối cùng vẫn gật đầu.
Giang Tiểu Ngư cong khóe miệng đầy hân hoan, khẽ vỗ vỗ má anh ta: “Thế mới ngoan chứ.”
Nói , cô ta lấy   tấm thẻ ngân hàng, chuẩn  trả nợ thay Bạch Thần.
Tiểu Mạnh đi  bên cạnh tôi, nói:
“Chị , em  phòng Giang Tiểu Ngư xem , không có dấu vết của quỷ con.”
Tôi nhíu mày, chẳng lẽ  sai?
Đúng lúc , Bạch Thần cao giọng tít  nóc nhà:
 
“Cô chơi ông đây đấy à?!”
Tôi nhìn theo tiếng kêu.
Thì  là Giang Tiểu Ngư quẹt thẻ nhưng  được thông báo ‘Số dư còn lại không đủ’, cô ta thậm chí còn không có đủ 1000 tệ  tài khoản.
Chủ nợ nghĩ mình  chơi xỏ,  Bạch Thần  bạt tai ngay tại chỗ.
Bạch Thần ê , không  sao được đành rống   Giang Tiểu Ngư.
Cô ta kinh hoảng, lẩm bẩm:
“Không thể nào, tài khoản của em rõ ràng có tiền mà.”
Khóe miệng ngoạc , tôi nhìn ‘Tham’  áp cả cơ thể trên người Giang Tiểu Ngư: Chẳng qua là hết tiền thôi mà, ả ‘Tham’ chưa cuỗm đồ của cô sạch bách  quần cộc  không còn là  nương tay lắm  đấy.
Thình lình,  tiếng hô hoán kinh hãi vang :
“Á! Có người chết!”
Lời còn chưa dứt, t.h.i t.h.ể của đạo diễn đột nhiên rơi   giữa sảnh tiệc.
Cái bụng bia  biểu của ông ta lúc   xẹp lép  thể  đó trống rỗng.
 chút quỷ khí lóe  chớp nhoáng.
Tôi và  Đẹp  liếc nhau, lập tức đuổi theo.
Tiếng trẻ con cười ngây thơ xen lẫn vẻ âm u vang   hướng thẳng về phía thang lầu vắng vẻ.
Sắp sửa chặn được nó thì đứa bé quỷ  đột nhiên tan biến  hư không.
 dù là  phạm trù huyền học thì, đậu má, cái   không hợp lý tẹo nào!
 Đẹp  ngộ :
“Giang Tiểu Ngư lấy  con mình luyện thành quỷ, nói không chừng nó  triệu hồi về cạnh cơ thể mẹ .”
Hai chúng tôi tức tốc phi trở về chỗ cũ.
Khi về  sảnh tiệc thì    , là người thân quen  Cục Xử Lý Hiện Tượng Siêu Nhiên.
Giang Tiểu Ngư   sức nói xấu tôi:
“Nhâm   có thù  đạo diễn, hiện tại cô ta  không có  ở hiện trường, có khi cô ta  là hung thủ.”
Cư dân mạng cũng  thảo luận nhiệt tình:
[Cái  không phải là kịch bản đâu đúng không?]
[Không giống diễn, t.h.i t.h.ể cũng giống thật quá.]
[Nhâm   vừa hay không ở đây, liệu có phải cô ta  là hung thủ không?]
  dẫn đội toát mồ hôi lo ngại, muốn tắt thiết  truyền hình trực tiếp nhưng bất kể là rút phích cắm hay ấn nút nguồn thì vẫn không có tác dụng gì.
Mấy    thu thập  cứ xung quanh t.h.i t.h.ể của đạo diễn.
 người  số họ định giơ tay nhặt cái dây buộc tóc màu hồng rơi trên  đất.
 biến sắc, tôi tức thì gào to: “Đừng nhúc nhích!!!”
10
 
Tất cả mọi người nhìn theo âm thanh, ai    tôi dọa c.h.ế.t khiếp.
Giang Tiểu Ngư đổ thêm dầu  lửa:
“Sao? Đấy là  cứ  mình cô g.i.ế.c người à?”
Cư dân mạng cạn lời:
[Vừa mới có chút thiện cảm  cô ta, giờ  thấy không biết phải nói gì.]
[Bảo   không được thu thập  cứ? Sao cô ta dám?!]
[Ha, các chú   chắc bắt cô ta  ngay giờ nè.]
 lúc bọn họ bàn tán,   vừa   thu thập  cứ chạy  bay  trước  tôi:
“Uhuhuhuhuhu! Chị !”
 
“Vừa  em đụng  thứ kia! Liệu có nát tay không?! Chị mau xem giúp em đi!”