Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi và sếp kết hôn bí mật.

” Giang Sinh, bảo cô đưa tài liệu cho sếp, sao son môi lại trôi ? “

” Lại lén ăn vặt ? Không muốn làm thì đừng làm nữa! “

Trưởng nhóm của mắng tôi một trận.

lúc tôi ấp úng không biết phải giải thích nào, thì sếp bỗng xuất hiện ở cửa, liếc nhìn anh ta một cái với vẻ thờ ơ:

” Tôi ăn đấy, anh có ý kiến gì không? “

1.

Tôi để ý Dương Hoài từ lâu rồi.

Tôi thi vào cùng trường cấp ba, đại học với anh ấy, đuổi theo anh ấy chạy khắp nửa vòng Đất Nước…

Chạy đến mức giày mòn cả đế không đuổi kịp, cùng tôi quyết định mặc kệ về quê nằm dài.

mà anh ấy lại bất ngờ được bổ nhiệm làm sếp ở công ty tôi.

Trong thầm cơ hội của mình đến rồi, kết quả Dương Hoài đã có đứa con 4 tuổi.

“Ông sếp mới này đẹp trai quá!”

“Có sếp này, tôi chỉ ước ngày được làm thêm với ảnh…”

“Chỉ tiếc là anh ấy đã ly hôn có thêm một đứa nhỏ.”

Dương Hoài vừa đến, văn phòng bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên vì đám con .

Ngày nào cũng nghe họ bàn tán về anh ấy, trong tôi có chút bực bội.

Trong những năm tôi đuổi theo Dương Hoài, cậu ấy đã kết hôn, ly hôn, có con, cuộc sống vô cùng phong phú.

bản thân tôi thì ngốc nghếch thích người ta suốt nhiều năm.

Lần này, tôi cùng cũng hết hy vọng rồi.

2

tuần, tôi đi xem mắt dưới sự sắp xếp của gia đình.

Khoảnh khắc nhìn thấy Dương Hoài ngồi đối diện, tôi thật sự cảm thấy giới này nhỏ bé.

anh ấy, chỉ nhìn một cái đã hỏi tôi có muốn kết hôn không.

Anh ấy điên rồi ?

“Tại sao lại là tôi?”

Tôi hỏi anh, có gắng che đậy trái tim bồn chồn của mình.

“Người mạng đợi anh ngày ở tầng dưới công ty không tốt tôi ?”

“Trông cô có vẻ thực tế .”

Dương Hoài trả lời đơn giản.

tôi…… Cảm ơn!

Anh đừng nói gì nữa cũng được.

“Hai trăm .” Anh dừng lại, giọng điệu kiên quyết nói:

“Một năm tôi sẽ cho cô hai trăm , chúng ta kết hôn, chuyện của cô tôi không can thiệp vào.”

“Điều gì khiến anh hai trăm tôi sẽ…..”

Lời chưa dứt

Tài khoản Alipay đã được hai trăm .

Tôi cảm thấy như anh ấy xúc phạm tôi.

Về lý thuyết, lẽ tôi nên trả lại tiền và tát thẳng vào mặt anh.

Nhưng đấy chỉ là lý thuyết thôi !!!, sự thật thì tôi đã 27 tuổi, cuộc sống đã dạy tôi rằng bản thân không thể sống nếu thiếu tiền.

Nếu phải lựa chọn giữa Dương Hoài và tiền tôi sẽ không do dự chọn tiền.

nữa, tôi thực sự cần số tiền này.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhẹ giọng nói:

 “Được.”

3.

Tôi và Dương Hoài có một cuộc hôn nhân chóng vánh.

Chỉ mất chưa đầy một để được giấy chứng và làm các thủ tục.

Anh đưa cho tôi tờ giấy đăng ký kết hôn.

Tôi chỉ cần giúp anh đưa đón con đi học ngày, hành động như một người mẹ kế đủ tiêu chuẩn.

Nhưng tôi có một điều kiện: “Mối quan hệ giữa chúng ta không thể công bố với ngoài, đặc là trong công ty”.

Tôi hiểu.

Anh ấy trả tiền để thuê riêng một bảo mẫu chăm sóc con mình.

Hai trăm một năm, làm bảo mẫu, lương không mấy khả quan, nhưng đến việc ngày có thể nhìn cận cảnh mĩ nam, tôi bất đắc dĩ lời.

Vào ngày đầu tiên, Dương Hoài đã bay đi công tác.

“Tôi có hai căn thự ở Đông Kiều và Tây Sơn, cô có thể tự mình chọn một cái “.

Trước khi rời đi, vẻ mặt anh lạnh lùng ngồi ở ghế sau nói :

“Anh muốn… anh muốn đưa nó cho tôi?”

Tôi có chút lo lắng.

Tôi chưa bao mình sẽ có một căn thự trong đời.

Phí chuyển nhượng tài sản có cao không? Tôi sợ mình không đủ tiền .

Anh ấy quay mặt sang một , liếc nhìn tôi:

“Tôi sẽ ở lại đấy cùng .”

“Ồ ồ.”

Tôi ồ lên hai để giảm bớt xấu hổ.

Chỉ ở lại thôi.

“Chúng ta chọn Tây Sơn đi. Tôi thích ngắm cảnh đặc là hoàng hôn qua ô cửa kính.”

Dương Hoài nhìn tôi không nói gì.

Anh ấy không muốn ở đó sao?

“Vậy… vùng ngoại ô phía đông cũng được.” Tôi thì thầm.

Tài xế phía trước không nhịn được nói:

“Tây Sơn chỉ là tên một địa danh, nó không có nghĩa là mặt trời lặn ở đấy, nữa đến thự phía đông cô cũng có thể ngắm hoàng hôn được”

,Cảm ơn anh nha !

Xấu hổ muốn chết!

Tôi không dám nói gì nữa.

“Tới Tây Sơn đi, nơi đó gần công ty.”

Sau đó, anh đưa lại chìa khóa cho tôi.

“Khi nào anh sẽ quay lại?”

Tôi muốn nói gì đó để giảm bớt sự ngượng ngùng này.

Nói xong lại cảm thấy có chút hối hận.

Chúng tôi chỉ đồng ý kết hôn, trong đó ghi không can thiệp vào quyền tự do của đối phương.

“Một tuần sau.”

Dương Hoài nhàn nhạt trả lời.

Thấy tôi không lên , anh thở dài nói: “Cô không cần đợi tôi .”

“Ồ, tôi hiểu rồi.”

Anh lại nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói,cô hiểu điều gì…

“Hãy làm việc của cô đi, đừng lãng phí thời gian ở tôi.”

Anh nói thêm.

Tôi hơi sững sờ, trong như có lửa đốt.

Cảm thấy lời nói của anh có chút dư thừa.

Anh ấy thực sự cho rằng mình là người đàn ông tuy đã qua sử dụng nhưng là hàng hot !!

4.

Lần đầu đến trường mẫu giáo đón con, tôi thấy hơi lo lắng.

“Dương Thạc, mẹ của đến rồi này.”

Giáo viên nghe nói tôi là Giang Sinh, nhìn tôi từ đầu đến .

Cậu bé đeo cặp sách Ultraman bước đến trước mặt, ngước nhìn tôi rồi bình tĩnh nói:

“Cô ấy không phải là mẹ

Tôi…… Bầu không khí có chút khó xử.

Tôi đưa tay định ôm cậu bé nhưng lại bị hất .

“Cô giáo… Có lẽ chưa quen.”

Tôi mỉm cười.

“Tôi biết, Dương Thạc giống cô như đúc, sao có thể không phải con cô cho được.”

Cô giáo mỉm cười xoa dịu bầu không khí.

Giống nhau như đúc? Trong tôi âm thầm run rẩy.

“Vương Hành, cậu nói dối, Dương Thạc rõ ràng có mẹ, cậu lại đi nói cậu ta không có mẹ.”

Một cô bé vừa đi vừa nói kéo cậu bé mập mạp phía sau chỉ vào chúng tôi.

Tiểu mập tò mò nhìn tôi, sau đó cúi đầu đỏ mặt nói:

“Mẹ mình nói đó là mẹ kế của cậu ta.”

Tôi sửng sốt giây lát, sau đó nhìn xuống Dương Thạc, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, cúi đầu đi về phía trước.

Lên xe…

“Dương Hạc, trời có nóng quá không? Con có muốn vặn nhỏ điều hòa xuống một chút không?”

Tôi kiên nhẫn dỗ dành cậu bé.

“Tôi ghét cô”

Dương Hạc nói thẳng thắn, lời tôi định nói đều bị nhóc chặn lại.

Được rồi.

Vừa xuống xe, Dương Thạc liền đi siêu thị mua đồ chơi và đồ ăn vặt.

Cả học kì sợ cũng không chơi hết đống đồ

này.

Tài xế nói với tôi bé luôn làm điều này.

Tôi thở dài, nó không phải con tôi, tôi không có quyền gì để quản bé.

Buổi tối, Dương Hoài không có ở nhà, tôi đành phải gọi cho anh để báo cáo công việc ngày hôm nay :

“Tại sao bé lại tức giận?”

Anh ấy đột nhiên hỏi sau khi nghe những gì tôi vừa kể:

“Tôi không biết,… cô giáo nói rằng giống tôi, có lẽ… tôi trông như này làm sao có thể là mẹ ruột nó.”

Dù sao thì lần nhìn vào gương chiếu hậu, tôi đều thấy nhìn chằm chằm mình, hay nói đúng là trừng mắt nhìn tôi.

“Không tệ.”

Dương Hoài ở đầu kia thoại trầm mặc hồi lâu, mới nói:

“Mặc kệ nó.”

Trông tôi không tệ mà phải không? Trong bỗng dâng lên một chút cảm động.

5.

Nhiệm vụ đón con đầu tiên khá thất bại.

Tất nhiên, mọi chuyện sau đó cũng kết thúc trong thất bại.

Nhưng thái độ của tôi tốt, dù Dương Thạc có nói gì tôi cũng sẽ mỉm cười, tôi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đưa đón của mình.

Tại sao bản thân lại phải tức giận với trẻ con?

Vào tuần, tôi được đồng nghiệp Văn Văn rủ đi mua sắm.

Dự tính sẽ mua vài chiếc áo phông rộng rãi, dễ thay cho mẹ khi bà đến bệnh viện.

Trong gara của trung tâm thương mại, đối diện với lối vào thang máy, có một chiếc Bentley màu đen đậu.

Sở dĩ tôi để ý tới là vì Dương Hoài cũng có một chiếc như vậy. Giây tiếp theo, thực sự là anh ấy!

Cửa sổ xe hé mở, qua cửa sổ, tôi nhìn thấy một cô khác trong.

Lúc này tôi cảm thấy có điều gì đó khó tả.

Văn Văn cũng nhìn thấy, huých khuỷu tay tôi, nhỏ giọng nói:

“Là ông chủ!”

là hai chúng tôi bắt đầu lén lút nhìn trộm. 

muốn cái gì?”

Dương Hoài thanh âm khô khốc lạnh lùng, hàng lông mày đen nhíu lại.

không cần túi xách, cũng không muốn vòng cổ… chỉ muốn anh.”

Cô ấy vòng tay qua cổ Dương Hoài, bám chặt vào người anh.

Tôi và Văn Văn không khỏi thở dài, các cô trẻ tuổi thời nay thật là quá thẳng thắn và táo bạo.

“Xin lỗi tôi không thể “

Dương Hoài kéo cánh tay quấn khỏi cổ mình.

“Sao vậy, anh không thích ?”

Cô ấy có chút tức giận nói.

“Tôi không thích những người không nghe lời.”

Dương Hoài nghiêng người tránh khỏi cô ấy ,

hiệu cho vệ sĩ đưa người đi.

có thể nghe lời.”

Cô ấy sốt ruột, vội vàng ôm lấy anh ấy muốn hôn.

Lúc này, Dương Hoài ngẩng đầu nhìn thấy tôi.

Mải lo hóng chuyện khiến tôi không kịp rời mắt, lại bị anh bắt gặp ngay tại trận xấu hổ đến nỗi không nói nên lời.

Anh ấy nhìn tôi vài giây, nét mặt thâm trầm khó đoán.

“Xóa thông tin liên lạc của tôi.”

Anh thu hồi ánh mắt, nhìn sang cô cạnh, vẻ mặt đột nhiên tối sầm lại.

“Đừng để tôi nói lại hai lần.”

ấm ức không chịu , xách túi xuống xe vừa đi vừa khóc. 

Tôi và Văn Văn nhanh chóng nhấn nút thang máy, lúc thang máy đóng lại, tôi thấy Dương Hoài ngồi trong xe nhìn tôi.

Tôi không thể đọc được cảm xúc trong mắt anh, dường như anh ấy muốn giải thích, nhưng cũng có vẻ khinh thường việc giải thích.

Tôi tin chắc là vế sau.

“Giang Sinh này, vừa rồi… vừa rồi, người ngồi xe của ông chủ là hot girl mạng với 10 fan hâm mộ đấy! Mình thích cô ấy để mình cho cậu xem.”

“Cô ấy khá đẹp.”

Tôi liếc nhìn, phải nói rằng mắt của Dương Hoài tốt.

“Mình ngưỡng mộ cô ấy, nhưng cô ấy lại có ý đồ xấu với sếp của chúng ta. Chết tiệt… mình vỡ mộng rồi.”

“Vậy… sau này bà chủ của chúng ta là người hả? Chúng ta ngày đến công ty đều được gặp cô ấy sao?”

“Có lẽ… như vậy…” Tôi ngập ngừng không dám nói. 

Lần nào vào thời điểm này tôi cũng phải đọc thuộc bản hợp đồng tiền hôn nhân.

Vân Vân kéo tôi lên tầng hai, vừa đi vừa thở dài:

“Giang Sinh , bây mấy nhân vật mạng đa số là kết hôn với doanh nhân giàu có. Mình không ngờ người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai lại quyến rũ như sếp của chúng ta cũng thích mẫu bạn như vậy đấy.”

“Ừ.” Tôi chỉ có thể đồng ý với cô ấy.

“Cậu độc thân , để mình nhờ mẹ kiếm cho cậu một anh bạn trai tốt nhé.”

Cô ấy dừng lại nói “Người bình thường như chúng ta, chỉ cần tìm người có công việc ổn định, tính tình tốt là được rồi.”

Tôi gật gù đồng ý với cô ấy.” Ừ, ừ “.

Vừa nói xong chuông thoại bỗng reo lên, là danh tôi đặt lưu lại:

“Làm giàu chỉ sau một đêm.”

Dương Hoài?

“Ai ?”

Văn Văn nhìn màn hình thoại, mỉm cười hỏi.

“Anh họ của mình”

Cô ấy hiệu cho tôi mau trả lời.

“Mấy thì cô mua sắm xong?”

Giọng nói Dương Hoài như trước, trầm ấm dễ nghe, khiến tim tôi đập nhanh không ngờ.

“Năm .”

Đầu kia thoại vang lên bật lửa, anh dừng lại rồi nói: “Cô bắt taxi về được không? Tôi phải tiễn người.”

Đây rõ ràng là một câu hỏi nhưng lại có giọng điệu khẳng định. “Tôi tự về được mà, anh ở cùng cô ấy đi.”

Đáng lẽ tôi chỉ nên nói tôi ổn, nhưng không biết tại sao miệng lại bật câu cùng.

Nhìn đi, tôi có khác gì một cô vợ vừa ghen tị lại bực dọc đâu!

Anh ấy ngập ngừng, như muốn giải thích: “Tối nay tôi đã đặt phòng đường Hải Tân.”

“Tôi biết rồi.”

Có ý gì chứ?

Anh đưa cô lúc nãy đi cùng hay hẹn gặp một người mạng khác sao? 

Tim tôi như bị ai đâm.

Nhưng lại chúng tôi chỉ kết hôn danh nghĩa, tôi có tư cách gì để ghen chứ?

 “Ừ.”

Anh không nói gì nữa, cúp thoại.

Giây tiếp theo, tài khoản Alipay được hai mươi .

Tôi nhìn những con số thoại không khỏi suy ngẫm trong

vài giây.

Thì đây là ý anh nói, anh thích nghe lời và hiểu chuyện?

Hiểu chuyện đến mức nhắm mắt làm ngơ khi thấy anh đi cùng người phụ nữ khác, không ghen tuông, khóc lóc hay gây sự mà chỉ cần tiền ngoan ngoãn làm người vợ hờ của anh?

Nếu biết chỉ cần nghe lời và ngoan ngoãn sẽ khiến Dương Hoài hào phóng như vậy thì tôi sẽ trở thành người vợ hiền theo đúng ý anh cho đến khi hết hợp đồng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương