Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

P8

Tôi kể những chuyện này cho Giai Huệ nghe, Giai Huệ im lặng.

Qua hồi lâu, cô ấy nghẹn ngào nói: “Chị cũng bị anh trai em bịt mắt đưa đây, anh ấy nói cho chị một bất ngờ.”

đó Giai Huệ cũng giống như tôi ngày trước.

trốn lần, bị bắt .

Cô ấy còn bị gãy chân, bị lôi đầu làng cho mọi xem.

Cô ấy không còn cách nào yêu anh trai tôi , thậm chí suýt chút đã đ.â.m kéo n.g.ự.c anh ấy.

Bố tôi nghe thấy tiếng hét của anh trai, liền cầm d.a.o phay xông , nói dạy cho con dâu một bài học. Nếu không sợ Giai Huệ này không làm việc, e rằng của cô ấy cũng bị chặt đứt.

Giai Huệ cũng sợ, dần dần, cô ấy không còn làm loạn .

Cho đến một hôm, Giai Huệ cùng tôi núi đốn củi, chúng tôi bị một loài cây lạ thu hút, Giai Huệ chạm , liền nổi mẩn đỏ.

đó cô ấy thường xuyên tìm cơ hội núi đốn củi, cô ấy thu thập rất loại cây đó, tôi lén thấy, nhưng không nói gì.

Hôm đó cô ấy toàn thân sưng đỏ, gãi những nốt mẩn ngứa trên , chạy đầu làng khóc lóc, nói xin lỗi anh trai tôi.

Nói cô ấy bị AIDS, trước đây bôi thuốc nên không rõ ràng lắm.

Trong làng thông tin bị bế tắc, mọi đều ít học, lại nghe loáng thoáng bệnh AIDS, ai nấy đều hoảng sợ vô cùng.

Đặc biệt là anh trai và bố tôi, đều như đuổi tà ma mà đuổi Giai Huệ .

Giai Huệ nói với làng, cô ấy có , đưa cô ấy chữa bệnh, cô ấy bảo bố cho họ .

Giai Huệ in dấu vân , hứa cho bố tôi và anh trai mỗi ba vạn, họ chịu tha cho cô ấy.

Giai Huệ con trai làng đưa .

Con trai làng cao lớn, lại còn đẹp trai, có học thức. Ánh mắt anh ta Giai Huệ chỉ có sự đồng cảm, không có sự ghê tởm.

Anh trai nói: “Tao mất cả vợ rồi, nhất định đòi cho tao!”

Con trai làng gật đầu.

đó Giai Huệ mất liên lạc với anh trai tôi, con trai làng cũng không quay lại .

Anh trai và bố tôi không đòi , phát điên , ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin, thậm chí còn viết thư.

Bên Giai Huệ, không có bất kỳ hồi âm nào.

Anh trai và bố tôi còn đến làng gây sự, làng lần báo cảnh sát, ông ấy thế mà kết thù với tôi.

Cho đến khi anh trai phát hiện trong vườn mình có rất cây cỏ trên núi nhổ , chỉ cần chạm nổi mẩn đỏ, anh ấy hiểu Giai Huệ giả bệnh trốn.

Anh ấy lại bắt đầu “yêu” Giai Huệ, ngày nào cũng khóc, ôm điện thoại nhắn tin, không ai trả lời.

Lại tìm cô ấy ở thế giới bên ngoài, không có kết quả, còn suýt chút bị chủ nợ bắt .

Anh trai trở , trời, đầy suy tư: “Chắc chắn là tao quá nghèo, cô ấy không theo tao!”

Đột nhiên đ.ấ.m tường, chửi rủa tôi: “Đều tại con đàn bà ích kỷ, đê tiện này! Nếu không bà ta hủy hoại cuộc đời tao, Giai Huệ tuyệt đối không !”

đó anh ấy bán con bò của , từ ngoài mua một đứa trẻ mồ côi làm vợ.

Đứa trẻ mồ côi đó tên là Mạc Tiểu Hồng, cam chịu, bị anh trai , cũng không dám trả.

“Ai bảo tôi là trẻ mồ côi chứ! Không nơi nương tựa, cô chú lại chê tôi ăn , liền bán tôi ! Ở đây ít nhất tôi còn có chỗ ngủ.”

Nhưng anh trai không thích cô ấy.

Nói cô ấy xấu, nói cô ấy quê mùa, nói cô ấy không bằng Lâm Giai Huệ.

Anh trai thường nói: “Giá mà tao có thêm vài con bò thì tốt rồi, tao mua một cô vợ xinh đẹp , hoặc là cầm số đó làm thuê, đổi đời, rồi đón Giai Huệ …”

11

Anh trai nói anh ấy đã Dương tam gia một trận.

“Nhưng anh sợ bố biết chuyện, lại chạy, nên anh không mạnh lắm.”

Anh ấy nói câu này, ngón vẫn chọc trán tôi.

“Tiểu Linh, em nói xem, chúng ta trọng sinh, chẳng là để sống lại một đời thật tốt ? trước sống không tốt, đều là bà ta , con đàn bà đê tiện này, này đừng hòng chạy thoát…”

Tôi túm lấy ngón anh ấy, cắn một cái.

Bàn đó vốn chỉ còn bốn ngón, bị tôi cắn một cái, m.á.u chảy đầm đìa. Anh ấy trợn tròn mắt tôi: “Cắn anh? em dám?”

Tôi cười lạnh: “Bán em đổi bò, anh nghĩ ? em ngủ trong chuồng gà, anh nghĩ ? Phát điên g.i.ế.c c.h.ế.t em, anh nghĩ ?”

Anh trai nói: “Em, em định phản bội anh?”

Tôi lắc đầu: “Không có phản bội gì cả. Khoảnh khắc em trọng sinh mở mắt , đã nghĩ đến việc trả thù, trước em bị anh g.i.ế.c chết, này em còn nịnh bợ anh, đó là sự phản bội lớn nhất.”

“Trước đây, em không ngăn anh, là em cũng từng hy vọng, nếu không , cuộc đời em có khá hơn một chút không. Nhưng em này đến c.h.ế.t cũng chạy trốn, em bỗng nhiên tỉnh ngộ…”

“Em sống không tốt không , mà cái núi rừng ăn thịt này, cái hủ tục ăn thịt , anh và bố ăn thịt !”

Anh trai cuống , tát tôi, nhưng lại nhịn xuống. Anh ấy xé miếng vải rách, băng bó vết thương.

Tùy chỉnh
Danh sách chương