Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
KẾ HOẠCH GIẾT NGƯỜI HOÀN HẢO [FULL]
Tác giả: 西米
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Mẹ của tôi ngã lầu chết.
Lúc bà ấy kính thì xảy ngoài ý muốn, tôi cố hết sức cũng không thể bà ấy lên.
Tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
tôi đưa đi lấy khẩu cung nhiều lần, nhưng cảnh sát vẫn thấy có điểm đáng ngờ.
nghi ngờ tôi khai man.
Sau đó, điều tra tư liệu về tôi nói với tôi: “Cha cô là một cảnh sát ưu tú, vì vậy chúng tôi tin rằng cô không bao che tội phạm.”
biết cha tôi làm việc nghĩa, hy sinh vì nhiệm vụ, nhưng không biết, cha tôi c.h.ế.t thế .
Tôi mỉm cười kể cho nghe một câu .
1
Bên ngoài trời âm u, dường đang sắp đổ một trận mưa lớn.
cảnh sát đối diện , giờ phút này, đôi mắt chim ưng của anh ta đang tôi.
Mẹ của Dương Lợi, tôi vô ý rơi từ trên cao xuống c.h.ế.t khi đang kính. Còn tôi có mặt ở hiện trường, chứng kiến toàn bộ quá trình.
Ngón cảnh sát gõ nhịp trên mặt bàn, hỏi câu hỏi đầu tiên: “Tuy rằng lúc sự việc xảy hàng xóm trên dưới lầu đều không có ở , nhưng bà lão ở toàn đối diện đã tận mắt chứng kiến, mẹ Dương Lợi không nhảy lầu, mà là đu sổ, tuy rằng Dương Lợi cũng có “hành vi người”, nhưng tôi thấy kỳ lạ… Dương Lợi cao to, mẹ cậu ta có vẻ cũng không nặng, tại sao không thể kéo bà ấy lên? Huống hồ cô cũng ở hiện trường, sao không qua hỗ trợ?”
Tôi bộ đồng phục màu xanh nhạt vô cùng quen thuộc trên người cảnh sát, vẻ mặt bình tĩnh: “ sổ Vương Bình là nhôm đã mục, chỉ có một bên sổ có thể mở , anh ấy ở chỗ đó nắm lấy mẹ mình, không có chỗ cho tôi chen vào hỗ trợ. Còn Dương Lợi… cánh phải của anh ấy từng thương, phẩu thuật bắt vít, yếu, bệnh viện chắc chắn có ghi chép bệnh án.”
“Ồ.”
Đầu ngón cảnh sát dừng một chút, tiếp tục gõ lên mặt bàn: “Dự báo thời tiết báo là sắp mưa, nếu một người bình thường, hẳn không kính thời tiết sắp mưa đâu nhỉ? Cố Tri Thu, chẳng lẽ cô không thấy kỳ quái sao?”
2
Giọng của cảnh sát không lớn, nhưng mỗi một câu nói đều mang theo khí lạnh dày đặc, làm cho tôi không tự chủ được thẳng lưng lên.
Đối với việc này, tôi trả lời: “Mẹ anh ấy tính tình tương đối cố chấp, là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, thích sạch , có lẽ nghe nói tôi tới chào hỏi, cho nên nhất định phải cho sạch. Hoặc là, có thể đầu óc bà ấy không bình thường.”
Câu trả lời dạng khẳng định của tôi dường khiến cảnh sát không hài lòng.
Tôi ngẩng đầu liếc anh ta một cái, giờ phút này, anh ta đang gắt gao tôi.
Tôi nhíu mày, thay đổi tư thế ngồi thả lỏng: “Được rồi… vậy có khả năng Vương Bình định tự sát không? Nếu một người có ý định muốn chết, khó thành công.”
cảnh sát không nghĩ tôi nói vậy, sửng sốt một chút. Nhưng ngay sau đó lập tức phản bác: “ tình huống bình thường, một người định tự sát cố chấp kính sao? Còn nữa, con duy nhất muốn đưa gái trở về bàn bạc kết hôn, đây là vui, là bằng chứng cho thấy cậu ta có ý định cải thiện mối quan hệ giữa hai mẹ con, tại sao bà ấy muốn tự sát chứ?”
Tôi hỏi ngược : “Anh cũng nói rồi, dưới tình huống bình thường là vậy, vậy làm sao anh biết bà ấy là người bình thường? Nhỡ tinh bà ấy không bình thường thì sao?”
Cảnh sát trừng mắt tôi, ném tư liệu về Vương Bình trước mắt tôi: “Nạn nhân không có hồ sơ liên quan đến tâm bất thường, cũng không có hồ sơ khám bệnh liên quan. nạn nhân chúng tôi cũng đã kiểm tra qua, không có bất cứ loại thuốc ảnh hưởng đến tinh , thậm chí ngay cả rượu cũng không có.”
“Không có ghi chép thì có thể chứng minh bà ấy nhất định bình thường sao? nhiều người tinh vặn vẹo, cũng không bắt đưa vào bệnh viện tâm mà.”
Dường cảnh sát có chút tức giận, anh ta ngồi thẳng người, tôi.
“Theo điều tra của chúng tôi, Dương Lợi mẹ cậu ta, bà Vương Bình, có mối quan hệ căng thẳng chỉ mới nối liên lạc gần đây, thỉnh thoảng cậu ta mới về lần cũng cãi nhau. Cố Tri Thu, tôi biết cô Dương Lợi dự định kết hôn, tuy rằng tôi hiểu tâm tình của cô, nhưng vẫn hy vọng cô có thể thành thật làm chứng, không nên cố gắng bao che cho Dương Lợi.”
Nghe sự hoài nghi lời nói của anh ta, vì vậy tôi hỏi: “Cho nên, anh thấy Dương Lợi thấy c.h.ế.t mà không , phải không? Vậy xin hỏi cảnh sát , thấy c.h.ế.t mà không thì có tội sao?”
Không đợi anh ta trả lời, tôi nói tiếp: “ vụ án mới được phán quyết cách đây hai ngày, một người đàn ông sáu mươi tuổi đột nhiên thấy không khỏe ngã xuống khi đang đi xe đạp điện. Không có người chứng kiến giúp đỡ, khiến ông ấy c.h.ế.t đi. Gia đình của ông ấy đã kiện những người qua đường tòa để đòi bồi thường, nhưng cuối cùng đã thua kiện.”
Cảnh sát nói: “Cho dù không vi phạm pháp luật, điều này cũng vi phạm đạo đức.”
Tôi hỏi: “Vậy xin hỏi đạo đức có thể phán xét kẻ ác không?”
Cảnh sát hoàn toàn thái độ của tôi chọc giận, anh ta vỗ mạnh vào bàn: “Cố Tri Thu, vừa rồi cô đã không phối hợp, cứ nói lung tung, lảng sang khác, tôi hy vọng từ giờ trở đi cô có thể nghiêm túc hỗ trợ điều tra. Lúc cô đến Vương Bình đã thấy cái gì, nghe được cái gì?”