Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Tuy ta ghét Thái tử, nhưng lại không ghét bạch nguyệt quang của hắn.
Thịnh Âm Diệu thực sự là một cô nương rất tốt.
Nàng ấy nói năng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, dịu dàng đoan trang, dung mạo thanh tú linh động, khi cười lên khiến người khác như tắm mình trong gió xuân.
Hiếm lắm ta mới có cùng gu thẩm mỹ với Thái tử một lần.
Thịnh Âm Diệu rất ngưỡng mộ ta, thường nói:
“Gỡ bỏ xiêm y lụa là, rửa sạch lớp phấn son, phong tư mạnh mẽ lại chẳng kém phần uyển chuyển, nữ tử cũng có thể hơn nam tử.”
Trên đường về, thấy ta có vẻ buồn bực, nàng ấy an ủi:
“Lời của Thái tử điện hạ, tỷ chớ để tâm. Muội lại thấy tỷ tính tình ngay thẳng, khiến người khác rất mực yêu thích.”
Ta mỉm cười đáp:
“Tỷ cũng rất thích muội.”
Thật ra lời Thái tử nói cũng khá tổn thương.
Ta đã qua tuổi cài trâm, vậy mà đến một mối cầu thân cũng chẳng có.
Dù sao ta cũng chẳng muốn gả đi, chuyện nhà cửa, mẹ chồng nàng dâu, ba cô sáu bà sao bằng việc múa đao luyện kiếm, tung hoành giang hồ cho sướng thân?
Chỉ là… sĩ diện không cho phép.
Bên ngoài đồn rằng ta là một con hổ cái.
“Có điều…” Thịnh Âm Diệu bỗng đổi giọng, hơi nghi hoặc nói:
“Muội còn tưởng hôm nay tại trường săn, tỷ sẽ xin Hoàng thượng ban hôn, gả cho Thái tử điện hạ cơ.”
Ta càng ngơ ngác:
“Sao lại thế?”
“Những quan viên quý tộc và hoàng thân quốc thích đến tham dự đều vì Thái tử mà tới. Nếu có thể giành giải nhất, liền lập tức cầu Hoàng thượng ban hôn, ai nấy đều mang tâm tư khác, chỉ có tỷ là trong sáng thuần khiết.”
“Gả cho hắn còn chẳng bằng ra chiến trường giết giặc, dù sao cũng đều là đánh nhau.”
Thịnh Âm Diệu bật cười che miệng, cứ luôn nói ta thú vị vô cùng.
10
Nhưng mà, ta cũng hiểu vì sao Bùi Diễm lại nổi trận lôi đình.
Hắn chẳng những mất mặt, mà còn đánh mất cơ hội cưới được bạch nguyệt quang về làm vợ.
11
Chỉ là… ta không thấy áy náy.
Ai bảo hắn yếu đến thế chứ.
12.
Mấy ngày sau, trong thành tổ chức hội chợ đêm ngắm đèn.
Ta cải trang thành nam nhân, đút lót gã hầu giữ cửa sau, len lén chuồn ra ngoài hòa vào dòng người náo nhiệt.
Phố xá đông đúc như mắc cửi, đèn lồng rực rỡ sáng rọi cả đêm dài, tiếng ca múa hòa lẫn trong sắc trời như mộng.
Suốt dọc đường, ta sắm không ít món đồ lạ mắt hiếm thấy.
Đang thong thả dạo chơi, có kẻ vô ý va phải, khiến bức tượng gỗ nhỏ ta vừa mua rơi xuống đất. Ta vội cúi người nhặt thì có một bàn tay thon dài trắng nõn nhanh hơn ta một bước.
“Thất lễ rồi.”
Giọng nói thanh thoát trong trẻo, tựa tiếng ngọc rơi trên đĩa ngà.
Trước mắt là một thiếu niên mặt mày tuấn tú, đôi mắt như ngọc lưu ly, khoé môi khẽ cong nụ cười dịu dàng:
“Cô nương chỉ có một mình sao?”
Mặt ta bất giác đỏ bừng, khẽ cúi đầu, có phần lúng túng:
“…Ừm… Là… Khoan đã! Sao ngươi biết ta là nữ nhân?!”
hắn bật cười, nét cười càng thêm rõ rệt, nhẹ nhàng đáp:
“Dung nhan khuynh quốc khuynh thành thế kia, há lại có thể che giấu bằng một thân nam trang?”
Chính nụ cười ấy… khiến y trở thành lang quân trong mộng của ta.
Y tên là Cố Nam, là một tiểu quan.
13.
Một khắc trước ta còn tim đập thình thịch, khắc sau đã sợ đến muốn ngừng thở.
Sắc mặt phụ thân rất khó coi.
Mà sắc mặt Bùi Diễm còn khó coi hơn.
Một người mặt xám như tro, người kia đen như đáy nồi, kẻ nào cũng cau mày giận dữ.
Ta thật không hiểu nổi, Bùi Diễm yên lành đến tướng phủ làm gì?
Càng không hiểu, hắn rảnh rỗi tới tìm ta làm gì?
Cố tình chọn đúng hôm nay! Đúng lúc ta lén trốn ra ngoài! Lại còn chờ ta suốt một canh giờ!
Hừ, ta hiểu rồi. Tên này nhất định là chờ để thấy ta bị bắt tại trận!
Âm hiểm! Quá âm hiểm!
14.
Phụ thân giận đến nghiến răng nghiến lợi, vác roi gậy định xông lên đánh.
Ta biết ông chỉ dọa, từ nhỏ ta đã bị ông hù dọa riết quen rồi.
Không ngờ cái tên Bùi Diễm bụng dạ thâm hiểm kia lại mở miệng trước:
“Đừng động thủ, nhốt vào phòng tối là được.”
Ta mắng thầm trong bụng: Đồ lòng dạ rắn rết…!
15.
Ta bị nhốt trong phòng tối thêm ba ngày, trong lòng âm thầm đặt cho Bùi Diễm một biệt danh:
“Tên Mặt Nhăn Nhó.”
16
Từ sau khi được thả ra, ta thường kéo Hồng Anh ra phố, khi thì mua son phấn nước hoa, khi thì chọn lụa là gấm vóc. Thỉnh thoảng lại quanh quẩn trước cửa Thanh Vân Lâu, chỉ mong có thể gặp được Cố Nam.
Thực ra, ta đã gặp y không ít lần.
Có lúc y ngồi trong đại sảnh uống rượu làm thơ, có lúc lại đứng trước cửa cười nói với người ta.
Thế nhưng ta không dám tiến lại gần, vừa muốn hắn nhìn thấy, lại vừa sợ bị nhìn thấy.
Thiếu nữ hoài xuân, vì người trong lòng mà tô son điểm phấn, vừa e thẹn vừa mong chờ.
17
Nhưng rồi, ta vẫn bị Cố Nam phát hiện.
Y khẽ ngoảnh đầu, ánh mắt tình cờ quét tới, liền đối diện với ta đang trốn nơi đầu hẻm.
Ánh mắt y thoáng hiện vẻ nghi hoặc, kế đó lại nhẹ cong khóe miệng, đưa tay về phía ta vẫy nhẹ.
Tựa như một làn gió xuân thổi qua lòng ngực, ta bỗng nhiên sinh ra dũng khí, bất chấp Hồng Anh cản lại, run run bước tới, mở miệng gọi khẽ:
“Cố… Cố công tử.”
Y đứng đó, phong nhã như trúc, dịu dàng nhã nhặn như thầy đồ đọc sách dưới gốc hải đường.
Một hồi sau, ta nghe thấy y khẽ nói:
“Quả nhiên là tuyệt sắc.”
18
Cố Nam là nam nhân đầu tiên trong đời khen ta xinh đẹp, mà còn khen tận hai lần.
Đáng tiếc thay…
Người trong mộng của ta, mối tình đầu của ta, còn chưa kịp tròn tháng đã… mẹ nó chết yểu.
Vừa dứt lời khen, một đám thị vệ bỗng từ đâu xông ra, lập tức áp giải Cố Nam đi.
Hảo gia hỏa! Hóa ra y là gián điệp do nước địch cài vào!