Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

06

Tôi mở miệng, chưa kịp .

Bùi Lăng Xuyên đã sải bước đến, nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lưng cậu ta.

Bùi rút tay , đút vào túi quần, thản nhiên nhìn cậu ta:

“Cài áo của Âm rơi rồi, để tôi cài cho ấy.”

“Được.”

Bùi Lăng Xuyên hít sâu một hơi, khóe môi nhếch ,

“Giờ tôi đã đến rồi, cứ để trai chính thức này lo liệu là được.”

Bùi không .

Ánh mắt lướt qua vai Bùi Lăng Xuyên, như sợi tơ vương vấn rơi trên mặt tôi.

Kỳ lạ thay, khiến tôi cảm nhận được một tia uất ức mơ hồ.

“Bây giờ cậu đang tuyên bố chủ quyền với tôi đấy à?”

Một lát , Bùi tiếng, giọng điệu lãnh đạm,

“Đừng quên, ngay từ đầu là cậu nhờ tôi đến đón ấy.”

Bùi Lăng Xuyên nhất thời không nên lời, theo bản năng siết chặt cổ tay tôi.

Tôi đau muốn rút tay về, nhưng cậu ta càng nắm chặt hơn.

“Buông .”

Bùi trầm mặt xuống, “Cậu không thấy ấy cậu bóp đau rồi sao?”

Bùi Lăng Xuyên nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng và chán ghét:

“Đây là chuyện của tôi và tôi, không liên quan đến .”

“Bùi , vẫn giống như hồi nhỏ, cái của tôi, muốn nhúng tay vào.”

“Nhưng có ích chứ? Hồi nhỏ bố mẹ thích tôi, bây giờ… Âm sẽ của tôi.”

xong câu này, cậu ta nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi đi qua sân.

Mãi đến ngồi vào xe đậu ở ngoài cửa, cậu ta mới chịu buông tay tôi .

Nhưng gần, nhìn thẳng vào mắt tôi:

“Không phải là đã chuẩn quà cho tôi sao, quà đâu?”

Tôi im lặng một lúc: “ vứt rồi.”

“A Âm, đang giận tôi à?”

Cậu ta bực bội vuốt tóc,

“Tôi quên mất hôm nay có hẹn là lỗi của tôi, nhưng lúc đó tôi đang ở trường đua, đều ở đó, tôi không thể bỏ mặc bọn mà đi được…”

“Để giành được món quà hạng nhất cho , tôi còn thương nữa đấy!”

Cậu ta xắn tay áo , để lộ cánh tay.

Trên đó dán hai miếng băng cá nhân hình dâu tây nhỏ song song, mép hơi rỉ máu.

Đây là loại Diêu thích dùng.

07

lâu lâu về trước, Bùi Lăng Xuyên không phải như vậy.

Cậu ta hơn tôi một tuổi, đi về đều nhau.

Chàng trai mười bảy mười tám tuổi, tính chiếm hữu mạnh, cách thể hiện tình yêu thẳng thắn và nồng nhiệt.

có nữ sinh thư tình, cậu ta sẽ không nhận, mỉm cười nhướng mày : “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.”

sẽ đích thân đến nhà Nguyệt cắt hỏng chiếc váy cậu ta tặng tôi, đòi công bằng cho tôi.

“Cắt cái không cắt, đi cắt váy tôi tặng. Sao, nhà định từ nay chấm dứt hợp tác với nhà Bùi à?”

Cuối Nguyệt có thể ép phải xin lỗi tôi.

đó, trường tổ chức thi đấu bóng rổ, trên đường tôi đến phòng tự , cậu ta chặn .

Bùi Lăng Xuyên nhét mạnh một chai vào tay tôi, với giọng điệu không cho phép phản bác:

“Chiều nay đến xem trận đấu của tôi nhé, nhớ sân cho tôi.”

Dưới ánh mắt của tôi, vành tai chàng trai Bùi Lăng Xuyên hơi đỏ :

“Bọn đều có , tôi thấy ghen tị, không được sao?”

Mãi cho đến cậu ta tốt nghiệp cấp ba.

gia đình ngoài đại .

Hai năm tôi mới tìm được cơ hội, bay ngoài cậu ta đón Giáng sinh.

Bùi Lăng Xuyên đến sân bay đón tôi, bên cạnh cậu ta có một cao ráo mặc áo khoác màu camel.

ta mỉm cười, thờ ơ nhìn tôi từ trên xuống dưới một lúc, rồi mới tay :

“Chào , tôi là Diêu , đàn của Bùi Lăng Xuyên.”

“Chúng tôi đều là du sinh từ Trung Quốc đến, không quen biết ai, may mà có ấy và tôi chăm sóc lẫn nhau.”

tốt nghiệp, Diêu đương nhiên cậu ta về .

Cho đến tận bây giờ.

……

Tùy chỉnh
Danh sách chương