Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Vừa thu hành lý, tôi vừa :
“ tôi bị mất, trị 32.800 tệ.”
Sam Sam chen vào:
“Chú , nhà bạn tôi. Họ đăng ký kết hôn, vợ ấy vu khống tôi ăn trộm .”
Viên đáp:
“ trộm hay không tôi sẽ điều tra. Người báo án đích danh ai kẻ trộm.”
Sam Sam lặng im, ánh mắt láo liên đầy tính toán.
tiếp tục:
“Vật trị lớn như vậy rất dễ thất lạc trong tiệc . Các người tìm kỹ ? Nếu không, tôi sẽ kiểm tra camera ngày hôm đó.”
Sam Sam vội vàng lôi từ đâu ra chiếc tôi:
“Hiểu lầm! Tất cả hiểu lầm! Sáng nay tôi thấy trên bồn rửa tay khi đánh răng. Định trả lại , nhưng mọi chuyện lại thành thế …”
Tôi nhếch mép lạnh, nhìn cô ta không gì. Tôi bao giờ thói quen tháo để trên bồn rửa tay.
“ tìm thấy rồi, cảm ơn tới hỗ trợ.”
Tôi lấy lại chiếc , ngay lập tức đăng bán trên nền tảng C2C. Rồi tôi nhìn Sam Sam và :
“Nếu cô thích, thể mua hàng cũ qua mạng. 250 tệ thôi.”
“Cô!”
Cô ta tức mức mặt tái đi, không thốt nên lời.
Thường Tam lẩm bẩm:
“Quả tâm địa phụ nữ độc ác nhất …”
Tôi thẳng vào mặt Sam Sam, :
“Cô câm miệng đi! Nếu muốn chết, làm ơn c.h.ế.t ở chỗ khác, đừng làm bẩn mắt tôi!”
Tôi thu hành lý xong, rời ngôi nhà ngột ngạt dưới sự hộ tống .
Khi bước ra cửa, hét theo sau:
“Giỏi lắm! Cô nghĩ kỹ đấy?”
Sam Sam vẫn đang sụt sùi khóc.
Thường Tam và Tuyết Ngũ thì mỉm đắc ý, tiếp tục cụng ly:
“Thôi, phụ nữ , kệ đi. Uống tiếp nào!”
–———-
Tôi ngồi trên chuyến bay trở về Nam Thành.
Trong lúc chờ đợi, công ty tổ chức sự kiện gửi cho tôi những bức ảnh chỉnh sửa từ lễ .
Phóng to tấm ảnh, tôi thấy Sam Sam nửa nằm tựa vào , ta thì nghiêng hẳn về phía cô ta.
Tôi nhạt. tôi phát hiện điều sớm hơn, thì không đám như trò họ.
Tôi rời nhóm chat, xóa liên lạc và Sam Sam.
dẹp album ảnh, tôi cảm giác như vừa tỉnh cơn ác mộng. May tôi kịp rút lui.
Khi trở về căn hộ tôi tự mua ở Nam Thành, tôi lập tức thu đồ đạc và gọi cho ta.
ta tức giận gào vào điện thoại:
“Sao cô không nghe điện thoại? Cô điên rồi à? Cô biết vì cái bài đăng cô, Sam Sam trầm cảm nặng thêm không?”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:
“Nếu cô ta chết, cũng không liên quan gì tôi. Đồ lấy không? Không lấy tôi vứt hết.”
ta tiếp tục trích:
“Cô nhất định phải làm loạn lên thế sao? Vì cô tôi mất hết thể diện! Bạn bè tôi cũng bị dân mạng tấn công! Giờ cô định đuổi tôi ra nhà? Cô thật sự vô tình thế à? Không nghĩ những năm tháng ta ở bên nhau sao?”
Tôi đáp:
“Được, vậy tôi ném hết xuống thùng rác. Đừng tìm tôi. Lần nào , tôi sẽ báo lần đó.”
ta gào lên:
“Ly hôn cũng được! Nhưng cô phải chia nửa số tiền đầu tư cho tôi!”