Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đám đông càng thêm sôi nổi:
“Xem này, nhà Liễu có cho cháu trai mỗi ngày một quả trứng, một ly sữa, lại không có giúp đứa con lớn đang vật lộn sống trên đất hoang.”
“Nghe nói cháu gái về thành phố sống cả năm trời, ông chẳng thèm nhắc đến cô bé.”
“Ông này thật sự không chỉ thiên vị quá vô tình.”
Tôi gọi điện cho bố mẹ.
Khi biết tôi đỗ trường trọng điểm với số điểm sát nút, cả hai vui mừng đến rơi nước mắt.
Bố nói:
“Học phí trường trọng điểm bao nhiêu? Số bố mẹ chuẩn bị cho con có đủ không? Nếu không đủ, bố mẹ tìm gửi thêm.”
Tôi an ủi:
“Đủ rồi bố ạ. Trong giấy báo tuyển sinh ghi rõ học phí cộng với sách vở 23 . Con có thể dán hộp diêm thêm trước khi trường khai giảng.
“Bố, đừng vào rừng nữa. Trong rừng có thú dữ, nguy hiểm lắm.”
Bố trấn an tôi:
“Con yên tâm, bố biết nguy hiểm, không đâu.”
15
chuyện của , ông nội tức giận đến mức đổ bệnh.
thím không ai đến chăm sóc ông, bỏ nhà .
thím bận tìm con trai, nào tâm trí cho cha mẹ.
nội tuổi cao sức yếu, chỉ trông ông ở bệnh viện một đêm rồi không chịu nổi.
Đến lúc quan trọng, vẫn cô tôi chạy đôn chạy đáo liệu.
nội nắm tay cô, nghẹn ngào nói:
“Con gái vẫn người gần gũi nhất.”
Ông nội rơi nước mắt:
“ ba mù quáng, nhìn nhầm người.”
Tần Khải khẽ chọc tôi, nói nhỏ:
“Chị Thanh Thanh, chị có tin không? Chỉ cần nhà thím trở lại, ông ngoại lại thiên vị thôi.”
Tôi nhướn mày, cố ý nói lớn:
“Sao có thể chứ! Ông nội đâu hồ đồ!
“Em thấy đấy, ông bệnh đến sáu ngày, chị nghe nói tìm về rồi, thím vẫn không đến một lần.
“Ông nội sao có thể tiếp tục thiên vị nữa!”
Ông nội nghe thấy, lần đầu tiên không mắng tôi nói:
“Thanh Thanh nói đúng, trước đây ông nhìn không rõ.”
Không chỉ vậy, ông đưa cho tôi 20 , bảo tôi để dành học cấp ba.
Tôi sợ ông đổi ý, chưa kịp để cô lên tiếng vội nhận :
“Cảm ơn ông nội!”
Cô khóc cười, bất lực nhìn tôi.
quả nhiên, khi ông nội xuất viện, thím dẫn đến nói vài lời xin lỗi nhẹ nhàng.
Ông nội lập tức thay đổi thái độ, rút ra 200 cho học trường kỹ thuật.
Ông nói:
“Chờ tốt nghiệp, ông tìm mọi , dù mất mặt cho nó vào nhà máy làm công nhân tạm thời, sau đó tính chuyển thành chính thức.”
Nghe vậy, tôi chỉ thầm cảm thấy may mắn không từ chối 20 ông đưa cho tôi.
16
Sau khi ông nội xuất viện, tôi bắt đầu cuộc sống học cấp ba.
Trường Nhất Trung xa nhà nhiều so với trường trước đây, khoảng 6 dặm.
Phần lớn bạn học đều ở nội trú. Cô, đề nghị tôi nên ở lại trường.
Tôi từ chối:
“Cô, ạ, con tính rồi. Nếu ở lại trường, con đóng phí nội trú, mất 12 .
“ nữa, ở lại trường ăn tại căng tin. Một lạng phiếu lương nấu ở nhà 2 lạng , nấu ở căng tin lại chỉ đúng 1 lạng thôi.”
Cô lắng:
“ mỗi ngày con lại bốn lượt, 20 dặm đường… sao chịu nổi?”
Tôi mỉm cười:
“Xem như rèn luyện sức khỏe thôi cô ạ.”
Cô bất lực:
“Thôi .”
Em Tần Khải vào lớp 6.
Tôi tập trung kèm em học tiếng Anh, không muốn em lại giống tôi – thua ngay từ vạch xuất phát.
làm một việc lớn: ông đổi chiếc tivi trong nhà để lấy một máy cassette.
Lý do chỉ để chúng tôi học tiếng Anh tốt .
Có người nói ngốc, phiếu mua tivi khó biết bao!
đáp:
“ việc học của bọn trẻ, đáng giá.”
Kỳ nghỉ hè năm lớp 10, tôi không về quê.
Tôi đến thành phố gần nhất – Giang Thành, nhập một lô vớ về bán ở quảng trường.
Quảng trường có rất nhiều sạp hàng: vá nồi, mài dao, bán dầu gội đầu.
Vào ngày may mắn, tôi có thể 5 .
Để tiết kiệm thời gian, tôi không về nhà ăn , chỉ cố gắng bán thêm vài đôi vớ.
Cô tôi đói nên nhờ Tần Khải mang đến cho tôi.
Nhân lúc ăn xong, tôi tranh thủ dạy thêm cho cậu.
Kết thúc kỳ nghỉ hè, tôi gần 100 .
Dưới ánh đèn dầu, tôi cẩn thận đếm đếm lại xấp dày.
Với số này, tôi có thể yên tâm học hết lớp 11, chuẩn bị thi đại học không cần học làm.
ông trời luôn keo kiệt với tôi.
Ngài cho tôi chút ánh sáng, liền tìm lấy nhiều thứ .