Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ôm chặt An An lòng: “An An sợ, từ sẽ không đi đâu , sẽ luôn bên con.”
Sau khi dỗ dành An An, tôi dần bình tĩnh trở . Mọi cần được giải quyết từng bước, điều quan trọng nhất bây là để An An không bị bắt ở trường.
9.
Trường tiểu học mà An An theo học là một ngôi trường tư danh tiếng, học phí rất đắt đỏ rất khó để . Hiệu trưởng trường là bạn học cũ tôi.
Trước đây, tôi không muốn An An được quan tâm đặc biệt, nhờ anh ấy giúp xin con trường dặn để ý đến con bé quá nhiều. Nhưng nghĩ , có lẽ tôi quá coi thường lòng dạ con .
Tôi từng xin được địa cô giáo chủ nhiệm lớp An An từ một bạn. Hiện sớm, tôi quyết định dẫn An An đến thẳng nhà cô giáo. Sau khi gõ cửa một hồi, một phụ nữ trang điểm đậm, gương mặt uể oải mở cửa.
“Ai đấy?”
“Cô là cô giáo Trần phải không? Tôi là An An, tôi có muốn trao đổi cô.”
Cô Trần tỏ khá ngạc nhiên, tôi An An: “Cô là An An à? Tôi chưa gặp cô bao .”
Tôi cười nhã nhặn: “Trước đây tôi bận công việc nên không thể dự họp phụ huynh, có lẽ vì vậy cô chưa biết tôi. Hôm nay tôi đến để nói về việc An An bị bắt ở trường.”
Cô giáo Trần lạnh nhạt liếc mắt: “An An bị bắt ? tôi không biết nhỉ. Tôi phải nói là các phụ huynh bây thật là lo lắng quá mức. Trẻ con ở tuổi đùa giỡn chút thì có lạ? Cứ vì mấy nhỏ nhặt thế tìm đến giáo viên thì chúng tôi mà sống nổi?”
Chưa kịp mở miệng, tôi bị cô ta trách móc ngược .
Nhịn cơn giận đang dâng trong lòng, tôi nhẹ nhàng đáp: “Tôi tận mắt chứng kiến con bé bị một nhóm bé trai ném đá lăng mạ. Cô nghĩ đó là nhỏ ? Nếu con cô bị vậy, cô có thấy bình thường không?”
Cô giáo Trần bối rối, lúng túng: “Tôi… tôi chưa có con gái, cô nói vậy.”
thái độ lảng tránh cô ta, tôi biết rõ rằng cô ta thừa hiểu .
Tôi nghiêm giọng: “Dù cô có con hay không, hẳn cô hiểu cảm xúc tôi chứ? Trường đâu phải rẻ, tôi trả số tiền lớn để con tôi đi học chứ không phải để bị bắt . Là giáo viên chủ nhiệm, cô có trách nhiệm giữ công bằng học sinh để các em có thể phát triển lành mạnh. Nếu cứ để tình trạng tiếp diễn, liệu cô đủ tư cách đứng lớp? trường có xứng đáng là trường tư thục tốt nhất thành phố không?”
Nghe tôi nói, sắc mặt cô giáo Trần chuyển từ đỏ sang trắng: “Cô đang nói bậy bạ cái đấy? Tôi luôn giữ công bằng các em. Học sinh trong lớp đều vui vẻ hòa thuận, chưa bao có mâu thuẫn nhau. Nếu có bắt , tôi chắc chắn sẽ xử lý. Thế nhưng tôi chưa bao thấy An An phàn nàn .”
Tôi cúi xuống hỏi An An: “Con kể cô giáo chưa? cô giáo nói ? sợ, nói thật .”
An An nhỏ giọng trả lời: “Con có kể, nhưng cô bảo con tự xem mình, vì có mình con bị bắt …”
Nghe vậy, gương mặt cô giáo thoáng hiện sự hoảng hốt: “Tôi đâu có nói thế?”
Tôi cười nhạt: “Vậy ý cô là An An đang nói dối à?”
Cô giáo ấp úng một lúc, sau đó bỗng nhiên lớn tiếng: “Đúng, tôi có nói vậy thì ? Trẻ con đùa giỡn nhau là bình thường. Tôi không thấy học sinh nào khác bị bắt . An An, con bé đi học thì không tập trung, ăn mặc thì bẩn thỉu suốt ngày chăm chăm nhặt chai lọ. Thật là mất mặt.”
“Trường chúng tôi là trường tốt nhất, con cô thế xấu hình ảnh trường. Tôi nể mặt mà không nói , cô nói ngược tôi à? Tôi thấy nào thì con nấy, không thì con cũng chẳng hơn. Cô về dạy con cô đi, để nó ăn mặc nhếch nhác rồi quay đổ lỗi khác.”
“Cô muốn nói khác bắt con cô à? Hãy tự tìm hiểu xem vấn đề ở đâu. Một thì không vỗ tiếng được, tôi…”
“Chát!”
Tôi vung mạnh tát mặt cô ta một cái thật đau. Cô giáo Trần trợn tròn mắt tôi, không để cô ta kịp phản ứng tôi tát thêm một cái .
“Chát!”
“ Bây cô có nghĩ một không vỗ tiếng không? nếu chưa rõ, tôi có thể tát thêm vài cái cô thấy rõ.” Tôi lạnh lung hỏi, lăc lắc trước mặt cô ta.
10.
Cô giáo Trần sững sờ tôi. Mãi đến khi tôi giơ lần thì cô ta mới bừng tỉnh: “Chị dám đánh tôi? Chị nghĩ chị có thể đánh tôi ?!”
“Chát!” giơ thì có bỏ xuống dễ dàng.
Tôi tát thẳng mặt cô ta, khuôn mặt cô đỏ bừng .
Cô giáo Trần hét toáng rồi lao tôi một con thú hoang. Nhưng tôi không hề nương . một cú đá mạnh, cô ta ngã sóng soài trên sàn, ôm bụng lăn lộn đau đớn, miệng rên rỉ.
Tôi cúi xuống đôi giày mình, hơi tiếc nuối vì hôm nay không đi giày cao gót.
Cô giáo Trần nằm trên sàn, miệng không ngừng chửi rủa: “Mày dám đánh tao! Tao sẽ báo cảnh sát! Tao có camera an ninh ngoài cửa, hôm nay mày không trả ít nhất 10 vạn thì hòng bước khỏi đây!”