Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

10

Văn Uyên tìm một công việc giao đồ ăn. Ban ta ra ngoài chạy giao hàng, tối chỉ mang theo vài lá rau héo ăn cùng mẹ. Mẹ ta tôi và An An ăn thịt mà thèm chảy nước miếng. Mỗi lần bà ta không kiềm chế định tay lấy, tôi liền đập vào tay bà một cái.

“Bà không luôn nói rằng giáo dục vượt khổ sao? Sao? Chịu khổ không nổi à? An An đã ăn rau suốt một năm trời khi ở bà đấy.”

Mẹ Văn Uyên vẫn trách móc ta vô dụng, lại bị ta mắng một trận: “Nếu không tại bà cứ nhất quyết đưa tiền Văn Phi, ta đâu nông này? Tôi còn tiết kiệm tiền thuê nhà, lấy đâu ra tiền mà mua đồ ăn ngon bà?”

Hai mẹ con tiếp tục cãi vã. Tôi dẫn An An phòng và mặc kệ họ.

hôm sau, khi thức dậy, tôi phát hiện mẹ Văn Uyên nằm trước cửa phòng tôi. Thì ra vì không chịu nổi cái nóng, bà đã lén nằm ngoài cửa phòng tôi mong hưởng chút điều hòa mát mẻ.

Tôi lạnh, bước bà ta mà không thèm .

Ba tháng sau….

Một nọ, trên đường nhà, tôi tình cờ thấy Tinh Nhiên. Đứa bé mập mạp vẫn còn mỡ rõ ràng sắc mặt đã nhợt nhạt hơn trước.

Tôi thấy thằng nhóc đó dẫn theo mấy đứa trẻ ăn mặc rách rưới, đang ném đá và nhổ nước bọt vào một bà lão. kỹ lại, tôi nhận ra đó chính mẹ chồng cũ của tôi.

Bà ta tức giận không thể làm gì, bị bọn trẻ con trêu đùa phát choáng. Nhân lúc bà không ý, Tinh Nhiên liền giật lấy cái túi chai nhựa bên cạnh bà và chạy biến. Bà lão tức giận ngã xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

Tôi ghi lại cảnh tượng đó, mang nhà An An xem.

“An An, con nhớ nhé, không cái gọi giáo dục khổ. Người thật sự con sẽ không bao giờ nỡ con chịu khổ.”

An An nở nụ , gật đầu: “Mẹ, con nhớ rồi. Mẹ con không?”

Tôi mỉm : “Tất nhiên , mẹ An An nhất.”

“Vậy hôm nay con muốn ăn tôm phô mai, mẹ chiều con không?”

Tôi bật : “Con nhóc này còn biết giở trò rồi đấy! thôi, gọi bác con nữa, ta làm một bữa thật ngon nhé!”

—-Kết Thúc —–

Phiên ngoại.

Mười năm lặng lẽ trôi .

trở , tận mắt chứng kiến cảnh con gái bé nhỏ đang lục lọi thùng rác, đời tôi đã thay đổi theo cách mà ngay cả mơ tôi cũng chưa từng dám nghĩ .

Tôi, một người phụ nữ ắp đau và thất vọng, giờ đây đã đứng vững trên đôi chân của mình, trở một doanh nhân đạt.

Con gái tôi, giờ đã 16 tuổi, biểu tượng của sự mạnh mẽ và rạng ngời. Đôi mắt nó lấp lánh như những vì sao, nụ thì tỏa như ánh mặt trời, mang theo ánh ấm áp những người xung quanh. Dù tuổi trẻ luôn đi kèm chút bồng bột, tôi tự hào vì con bé vẫn giữ sự hồn nhiên, đáng tâm hồn.

tôi đã cùng nhau vượt biết bao khó khăn. Tôi đã dạy con cách đứng vững trên đôi chân của chính mình, cách đối mặt sóng gió và không bao giờ bỏ những ước mơ. Những đêm dài không ngủ, tôi kể con nghe hành trình của đời mình—những khổ đau, những giọt nước mắt, cũng cả niềm hạnh phúc mà tôi từng trải . Tôi muốn con hiểu rằng sống chẳng hề dễ dàng, chính những khó khăn đó đã rèn giũa nên con người mạnh mẽ mà tôi hôm nay.

Dù công việc bận rộn, tôi luôn dành thời gian ở bên con. tôi thường cùng nhau đi dạo, thưởng thức những bữa ăn ngon, và chia sẻ nhau những điều nhỏ nhặt sống. , tôi con gái dần trưởng một đứa trẻ ngây thơ một thiếu nữ kiên cường, trái tim tràn ước mơ và hoài bão.

Câu chuyện của tôi không chỉ hành trình đau thương công, mà còn minh chứng sức mạnh của tình thương và sự kiên trì. Mỗi tôi lại càng biết ơn hơn khi con bên cạnh, cùng nhau xây dựng một sống ý nghĩa, tràn niềm vui và hy vọng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương