Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Doãn Vân chạy đến, nhào vào lòng tôi, khóc nức nở đầy tủi thân.
“Hu hu, đừng bỏ em!”
Tôi lập tức rơi nước mắt, nghẹn ngào dỗ dành bé.
Đợi anh ấy dần bình tĩnh , tôi nhẹ nhàng giải thích:
“Anh trai anh đã phản bội Mộng Kỳ, sau này sẽ dẫn một người dâu mới về nhà, nên ta rời .”
Anh ấy ngẫm nghĩ một lúc, thút thít đứt quãng: “Anh… anh trai hư, … anh ấy .”
“ sau này anh sẽ sống cùng bọn em?”
Anh ấy gật .
Sợ tôi chạy mất, anh ấy còn nắm chặt vạt áo tôi không buông.
già vừa đuổi tới nghe thì suýt nữa rụng rời.
Doãn Vân thấy ông ta, liền núp sau lưng tôi tuyên bố:
“Tôi muốn theo !”
ra vẻ trời sắp sập, run rẩy lên tiếng: “Hai vị phu nhân, hiểu lầm gì không?”
Tôi và Tô Mộng Kỳ vẫn không hề nao núng, đồng thời “Hừ” một tiếng.
Doãn Vân ngẩn người, học theo tôi “Hừ” một tiếng.
: “…”
suy sụp, thỏa hiệp.
Cuối cùng, ông ta vừa lẩm bẩm vừa quay , giúp tôi chất thêm ba xe tải lớn toàn đồ tốt.
Lúc , già nước mắt lưng tròng.
“Hay … tôi theo .”
Không được, tôi từ chối.
“Ông ở , rõ sự .”
Nếu không người hết, nhà dọn sạch.
Tôi sợ Doãn Xuyên lúc đó quay về sẽ trực tiếp báo cảnh sát.
Dọn , Tô Mộng Kỳ u uất mấy ngày, bắt ngày nào chửi rủa.
“Tên chó chết, mấy ngày nay vui vẻ bạch nguyệt quang thần tiên không? Ngay hôn không rảnh ra thời gian để hôn tớ?”
Chuyện này tôi sự .
Tôi rụt rè trong góc, nhỏ giọng : “ quên à? đã chặn hết mọi cách liên lạc của anh ta .”
“ anh ta không liên lạc các sao?”
“Tớ chặn số điện thoại của anh ta .” Giọng tôi nhỏ muỗi kêu “Ngay đồng hồ điện thoại của Vân không tha.”
Tô Mộng Kỳ nghẹn họng: “Nếu anh ta sự muốn tìm tớ, chẳng lẽ không nghĩ ra cách sao?”
Tôi ngồi ngay ngắn: “Tớ thấy đúng.”
gái của Tô Mộng Kỳ sau khi chuyện của tôi, rất hào phóng đặt trước tôi hai anh chàng người mẫu cực phẩm ở quán bar của ấy.
ấy : “Không chuyện gì mà trai đẹp không giải quyết được, một người không đủ thì hai.”
Hu hu, đúng chí lý.
Tô Mộng Kỳ cảm động đến mức nước mắt chảy ra từ khóe miệng.
Buổi tối, đợi Doãn Vân ngủ say, tôi và Tô Mộng Kỳ lén lút ra ngoài.
Đến quán bar, bất ngờ gặp bạch nguyệt quang của Doãn Xuyên .
Hàn Vân Hy mặc một chiếc váy ngắn màu đen gợi cảm, đang nhảy một người mẫu nam ăn mặc người hầu.
“Ăn ngon miệng đấy.”
Tôi và Tô Mộng Kỳ đồng thanh .
“Chờ đã.” Tô Mộng Kỳ chợt nhận ra “ Doãn Xuyên bị cắm sừng ?”
Tôi nhìn ấy, gật mạnh:
“Đúng , còn được tặng hẳn hai bãi cỏ xanh mướt, phúc.”
Nghe , Tô Mộng Kỳ cười nham hiểm.
Tâm trạng tồi tệ mấy ngày nay tan biến hết.
Khóe miệng ấy nhếch lên, vẻ mặt vui vẻ: “Lát nữa muốn không?”
Tôi vội vàng lắc từ chối.
“Không, tôi sợ Vân được sẽ khóc nhè.”
Nhiệm vụ chính của tôi hôm nay trông chừng ấy.
Lỡ ấy say, tôi còn cõng ấy về.
Nụ cười của Tô Mộng Kỳ biến mất.
ấy nghiến răng nghiến lợi: “Gọi hai vào đây!”
Tôi ngồi trong góc gọi một rượu trái cây nồng độ rất thấp, nhìn Tô Mộng Kỳ tay ôm người nọ, tay ôm người kia, bị dỗ ngọt bằng mấy câu “ ơi” uống hết này đến khác.
Tôi chán nản lấy điện thoại ra chơi game xếp hình.
Đang hăng say thì bỗng nhiên căn phòng im phăng phắc.
Tôi ngơ ngác ngẩng lên.
Không Doãn Xuyên từ đâu chui ra, sắc mặt đen sì sắp n
hỏ ra nước.
Doãn Vân đứng bên cạnh anh ta, mím chặt môi, ánh mắt nhìn tôi đầy trách móc.
Ôi thôi, c.h.ế.t .