Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nếu 10 ngày không đủ thì 20 ngày. Em muốn cô ta đến cầu xin anh, quỳ xuống xin anh, tự trả anh chút sĩ diện đã đánh mất hôm nay.”
Đôi mắt Trần Minh Xuyên thoáng ánh tia khác thường, dường một từ nào gợi suy nghĩ, khiến khóe miệng anh xuất hiện nụ cười nhạt.
Một lát , anh cũng nhớ ra tôi:
“ em đến đây?”
Tôi phụng phịu:
“Chẳng phải vì cái cô Mi Tuyết . Hôm nay cô ta kích động gọi điện chất vấn em, tại vẫn chưa đi phá .”
“ cúp máy nói gì đồ vô dụng. Cũng không biết cô ta đang chửi ai. Em tức quá, muốn đến tìm anh bàn bạc.”
“Ai ngờ tình cờ bắt gặp cô ta chạy đến đây làm loạn với anh.”
———-
cuộc đối thoại lần , Trần Minh Xuyên không nhắc đến chuyện phẫu thuật nữa.
Có vẻ anh đã ngầm đồng ý với kỳ hạn 10 ngày mà tôi đưa ra.
Trong 10 ngày , tôi đều đặn đăng “nhật ký kỳ” tài khoản mạng xã hội mình.
– “Hôm nay con lớn thêm một chút, bố tự làm bữa sáng mẹ đấy.”
– “Ốm nghén , bố nói đợi con ra ngoài xử lý con ngay.”
– “Đã được 11 tuần, ngày mai khám chắc bố nghe được tim con.”
đăng bài nhật ký , tư đã gửi tin nhắn đến.
Mi Tuyết cũng không nhịn được nữa, cô ta đã gặp Trần Minh Xuyên.
—
Mi Tuyết chủ động tìm đến Trần Minh Xuyên.
Dường không liên lạc được qua điện thoại, cô ta chặn ngay cổng công ty anh.
Trong video, Trần Minh Xuyên giữ khoảng cách khá xa với Mi Tuyết, dáng vẻ đầy xa cách.
Mi Tuyết bất ngờ bật khóc.
Không vẻ kiêu ngạo , cô ta trông vô đáng thương Trần Minh Xuyên.
– “Anh Minh Xuyên, em không đợi được lâu nữa . Nếu anh không thuyết phục cô ấy phá , em c.h.ế.t mất.”
– “Anh nhẫn tâm em c.h.ế.t , anh Minh Xuyên?”
Vừa nói, cô ta vừa bước nắm lấy Trần Minh Xuyên.
Biểu cảm ngượng ngập Trần Minh Xuyên trông thật buồn cười.
Hiển nhiên, Mi Tuyết rất hiếm có những hành động thân mật vậy với anh, điều khiến anh cảm thấy ngạc nhiên và bối rối.
Thấy vậy, Mi Tuyết tiến thêm một bước, ép sát vào anh.
– “Anh Minh Xuyên, em biết anh đã chịu nhiều ấm ức vì em trong những năm qua. Em bù đắp anh.”
– “Chỉ cần em sống, em bù đắp anh bằng bất cứ cách nào.”
Nói , Mi Tuyết tựa vào Trần Minh Xuyên, vai khẽ run, đầu cúi xuống áp vào n.g.ự.c anh.
Trần Minh Xuyên cứng đờ .
Mãi một lúc mới kịp phản ứng, anh lập tức lùi một bước, quanh một lượt.
Mi Tuyết lúc lấy ra một chiếc thẻ phòng và đưa anh.
– “Anh Minh Xuyên, chỗ không tiện. Chúng ta hãy tìm một nơi tiện hơn nói chuyện.”
—
Tối hôm , Trần Minh Xuyên không về nhà.
Anh nhắn tin nói rằng có công việc gấp ở cơ quan, phải tăng ca.
gửi tôi hai đoạn video.
Một đoạn quay cảnh Trần Minh Xuyên mua đồ ở hiệu thuốc.
Đoạn ở cửa khách sạn.
: “Chị à, bên trong họ làm ầm ĩ lắm. Chị có muốn nghe không?”
Tôi từ chối.
Anh ta : “Chị chắc chắn cô kia bệnh nhân chứ? Cơ thể thế mà chịu được ?”
Cơ thể chịu được hay không tôi không biết.
Tôi chỉ biết rằng, ba ngày liền Trần Minh Xuyên không về nhà.
Anh nói đi công tác.
Ba ngày anh đi công tác, túc trực ở cửa khách sạn suốt ba ngày.
Sáng ngày thứ ba, nói: “Chị, có một câu chị thực sự nên nghe.”
Một đoạn âm thanh mờ nhạt được xử lý gửi đến.
Giọng Trần Minh Xuyên đứt quãng:
– “Em yên tâm, phá hay không phá , cô ấy không có quyền quyết định. Có rất nhiều cách.”
Tôi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, lặng lẽ ngẩng đầu thắp nén nhang trong ngôi chùa.
Chiều tối hôm , hai cũng rời khỏi khách sạn.
Mi Tuyết yếu ớt, trực tiếp bắt xe đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện.
Quả thật câu nói:
“Đừng chó săn được nếm vị ngọt. Một đã nếm, chúng không bao giờ chịu buông.”
—
Cảm nhận được vị ngọt, Trần Minh Xuyên không bỏ lỡ. Vừa về nhà, anh lập tức nhắc đến chuyện đứa bé.
Anh nói rằng suy nghĩ kỹ, anh muốn cứu mới tính chuyện có con.
– “Nếu xảy ra chuyện, cả đời chúng ta sống trong áy náy.”
tôi chạm vào túi, do dự, vật trong vẫn chưa lấy ra.
Trần Minh Xuyên động tác tôi, nhướng mày .
Tôi giữ chặt túi.
– “Không có gì. Nếu đã quyết định , thì không cần xem nữa.”
Trần Minh Xuyên càng thêm tò mò.
– “Rốt cuộc cái gì?”
Anh bước , kéo tôi ra.
Một chiếc thẻ gỗ rơi ra theo động tác anh.
Tôi vội nhặt , giấu ra lưng.
– “Đừng xem, thật sự không có gì cả.”
Tò mò anh hoàn toàn bị khơi dậy.
Anh nghiêm mặt, chằm chằm tôi không chớp mắt.
Tôi đành “bất đắc dĩ” đưa thẻ ra.
– “Thật ra không có gì, chỉ một quẻ tốt thôi.”
– “Em chẳng phải đã anh 10 ngày suy nghĩ ? Em đoán anh có thể do dự, nên mới nhờ bạn đến xin quẻ giúp.”
– “Bạn em bỏ tiền ra mời thầy mà anh từng nhắc rất linh nghiệm.”