Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cúi đầu, tim như bị bóp nghẹt, lặng lẽ đi sau cùng.
Vừa định bước qua cửa thì cổ tay bị túm chặt.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng sập lại, Lục Dã Trì ép tôi vào phía sau cánh cửa:
“Tiểu Câm, em định đi đâu?”
Tôi nhìn vào đôi mắt đầy điên loạn và tàn nhẫn của Lục Dã Trì, cuối cùng cũng hoàn toàn chắc chắn – Anh đã nhận ra tôi rồi.
10
“Lục tổng… Ưm…”
Tôi vừa mở miệng.
Lục Dã Trì đã cúi đầu, không chút khách khí cắn mạnh vào bên cổ tôi.
Anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc:
“Gọi tên tôi.”
Trước kia, mỗi lần anh phát điên đều thích cắn cổ tôi, sau đó dụi mũi vào mà nũng nịu:
“Tiểu Câm, gọi tên tôi đi mà.”
Tôi thường dùng ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay anh, ra hiệu rằng mình không thể nói.
Anh lại cười khúc khích:
“Anh nghe thấy rồi.
“Em đang gọi anh là đồ mù đúng không?”
Tôi trừng to mắt, có lúc còn nghi ngờ anh có khả năng đọc tâm.
Lục Dã Trì càng cười điên cuồng hơn, sau đó vuốt ve mặt tôi, thở dài khe khẽ:
“Tiểu Câm, anh không muốn làm kẻ mù nữa. Anh muốn được nhìn thấy em.”
Vì muốn được nhìn tôi, nên sau này anh mới chịu phối hợp đến bệnh viện điều trị.
Hồi ức lướt qua đầu còn chưa kịp đau đến đỉnh, nơi bị cắn đã bị phủ lên bởi thứ gì đó mềm ướt.
Nhận ra đó là gì, cả người tôi tê rần, buột miệng gọi tên anh:
“Lục Dã Trì!”
“Ừm, anh nghe thấy rồi.”
Lục Dã Trì cười thỏa mãn, nhưng miệng vẫn không dừng lại.
Tôi đưa tay định đẩy anh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt.
Vừa xấu hổ vừa tức giận, trong đầu hiện lên cả một ngày dài nghe mấy lời đồn đại nhảm nhí, tôi không nhịn được mà cười lạnh mỉa mai:
“Anh rể à, làm ơn tự trọng một chút.”
“Anh rể?”
Lục Dã Trì cuối cùng cũng chịu ngừng lại, ngẩng đầu lên.
Anh có vẻ bối rối, rồi phát hiện ra tôi đang tức giận, bèn nở nụ cười bất cần đời:
“Anh bị điên mà. Thích chơi mấy trò cấm kỵ đấy.”
“……”
Đồ điên thật sự!
Tôi không chịu nổi nữa, giẫm mạnh một phát lên mu bàn chân của Lục Dã Trì.
“Buông tay.”
Lục Dã Trì chẳng hừ lấy một tiếng, thậm chí còn hớn hở nhướng mày, rồi lại nhào lên:
“Đúng là nhẫn tâm.”
Dừng một chút, anh ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Chị ơi…”
11
Vậy mà tôi lại không giận nổi nữa.
Chỉ vài câu đấu khẩu, chúng tôi đã đạt được một kiểu ăn ý mơ hồ.
Tôi bất lực, đổi sang giọng dỗ dành:
“Lục Dã Trì, anh không buông tay thì tôi sẽ bị đuổi việc thật đấy.”
“Ai dám đuổi em!”
Lục Dã Trì gắt gỏng phản bác, ánh mắt âm trầm quét ra ngoài.
Dù có kính mờ chắn giữa, vẫn có thể thấy bóng người qua lại ngoài hành lang đang liếc trộm vào.
Anh bực bội buông tay: “Vậy đổi chỗ khác.”
Tôi ngăn lại hành động muốn kéo tôi ra ngoài của anh: “Tôi phải làm việc.”
Lục Dã Trì mặt đanh lại, không chịu buông tha.
“Lục Dã Trì, tôi phải làm việc.”
Tôi dịu giọng nhắc lại lần nữa, đồng thời dùng ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay anh.
Lục Dã Trì nắm lấy ngón tay tôi, khóe môi cong lên đầy hưởng thụ.
Nhưng trong mắt anh không hề có ý cười, chỉ có sự điên cuồng bị đè nén:
“Tiểu Câm, đừng hòng bỏ rơi anh nữa.”
Từ nãy đến giờ, tôi đã lờ mờ đoán được mấy tin đồn giữa Lục Dã Trì và Tống Tư, tám phần là vô căn cứ.
Chỉ là tôi không rõ, rốt cuộc anh đã trải qua những gì, mới mặc kệ tin đồn lan tràn như vậy.
“Tôi chưa từng muốn bỏ rơi anh.”
Năm đó nhà họ Tống ra tay quá nhanh, tôi không ngờ họ dám giở trò tráo người, nhưng cũng chưa từng có ý định bỏ đi mà không nói lời nào với Lục Dã Trì.
“Bốn năm trước, tôi đã để lại giấy trong lọ thuốc đặc biệt của anh, anh không thấy à?”
Lục Dã Trì có một lọ thuốc đặc biệt, là tôi mô phỏng theo bình thuốc sứ thời cổ đại, đích thân làm cho anh.
Lọ đó anh luôn mang theo bên mình, tôi để lại giấy trong đó chính là để chắc chắn anh sẽ đọc được khi hồi phục thị lực.
“Anh không thấy.”
Đồng tử của Lục Dã Trì co lại, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt lập tức tái nhợt…
“Tôi đi tìm!”
Anh ta chẳng màng gì nữa, lao thẳng ra ngoài, tôi còn chưa kịp ngăn lại.
Tôi ôm trán, chẳng còn tâm trí than thở cái tính nổi điên bất chợt của anh, đồng nghiệp tụ tập ngoài cửa cũng ào ào ùa hết vào trong.
Sợ bọn họ tra hỏi, tôi đang cấp tốc nghĩ kế đối phó.
“Hứa Nguyện, đỉnh thật đó nha!”
Cả đám đồng nghiệp hồ hởi vỗ vai tôi lia lịa, rồi quăng ra một câu hỏi vượt cấp độ:
“Sao bà làm được trò khiến đại boss bùng cháy ngay trong ngày đi làm đầu tiên vậy? Bà không cần việc nữa hả?”
Tôi: “……”
12
Ba người nói thành hổ, tin đồn mỗi lúc một loạn.
Đến ngày hôm sau, lời đồn đã biến thành:
“Thực tập sinh mới vào phòng Thương vụ khiến đại boss tức đến phát khóc!”
Giữa ánh mắt đủ loại của đồng nghiệp, tôi nhận được thông báo:
“Cô bị điều sang tổ thư ký rồi.”
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là trò của Lục Dã Trì.
Tôi còn đang chần chừ, bên nhân sự nói thêm một câu đầy mờ ám:
“Cô vẫn có thể tham gia công việc ở phòng Thương vụ. Nếu thật sự không muốn đổi, thì đợi Tổng Lục về mà tự nói chuyện với anh ấy đi.”
“Tổng Lục vẫn chưa đến công ty ạ?”
“Ừ. Anh ấy đi Kinh Nam rồi.”
Đi Kinh Nam làm gì?
Tôi muốn hỏi, nhưng nhìn thấy người phụ trách nhân sự đã không còn nhiệt tình như hôm qua, trong mắt còn có chút ghét bỏ, nên đành nuốt câu hỏi xuống.
Tin đồn nghe thì giống trò đùa, nhưng sau lưng thế nào ai biết được.
Mới vào ngày đầu đã dính líu tới sếp lớn, còn ai tin tôi trong sạch?
May là, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Buổi chiều, tôi tới tổ thư ký báo danh, đồng nghiệp mới nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.
“Nữ ca sĩ Tống Tư sẽ đến quay quảng cáo ở công ty vào ngày kia.”
Tổ trưởng ném thẳng một tập tài liệu đến, mặt mỉa mai nói:
“Cô đã quen biết với Tổng Lục, vậy thì người của Tổng Lục, để cô tiếp đón đi.”
Tôi cầm lấy tài liệu quy trình tiếp đón, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Có lẽ đây chính là không tốn công mà vẫn được ăn kèo thơm?
13
Tôi đã cố nhịn rồi, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên.
“Phá hoại tình cảm người khác, tự lao vào làm tiểu tam, thật mất mặt.”
Một câu thì thầm chui vào tai tôi, nụ cười cứng lại, tôi quay đầu nhìn.
Tôi không ngần ngại đáp trả:
“Đính chính chút, Tổng Lục và Tống Tư chẳng có quan hệ gì, càng không có tình cảm.”
Người kia sững một lúc, sau đó khinh khỉnh cười nhạt:
“Chị Tống Tư sớm đã úp mở trong chương trình là sẽ gả vào nhà họ Lục rồi mà? Cô là ai mà đòi lên tiếng thay người ta?”
Tống Tư đúng là luôn giả bộ thân thiết với Lục Dã Trì trước công chúng.
Nếu không tận mắt gặp anh, có khi tôi cũng bị cô ta lừa rồi:
“Tôi là ai à?”
Tôi chỉ vào mình, cười đầy mặt dày:
“Tôi là người Tổng Lục yêu điên cuồng đó.”
Vài người tái mặt, tức mà không cãi được.
Tôi vừa thỏa mãn khẩu nghiệp xong đang định về chỗ ngồi, thì nghe sau lưng vang lên tiếng cười trầm thấp.
Tôi đứng đơ người, không cần quay lại cũng biết – quê rồi.
“Tổng Lục.”
Đồng nghiệp lên tiếng chào, giọng vừa vui sướng vừa muốn hóng chuyện, người vừa chửi tôi ban nãy còn quay đầu khiêu khích nhìn tôi.
Tôi cứng người xoay lại, ánh mắt chạm thẳng với Lục Dã Trì.
Ánh mắt anh ánh lên tia sáng lấp lánh, cười ngông cuồng mà kiêu ngạo.
Anh chẳng buồn liếc ai, chỉ nhìn tôi không rời.
“Cô ấy là ai à?”
Anh vừa đi về phía tôi, vừa tự hỏi tự trả lời:
“Cô ấy là Hứa Nguyện.”
Tới gần, anh cúi người xuống một chút.
Câu nói vang lên, như là để mọi người cùng nghe, lại như chỉ nói cho riêng tôi:
“Là Hứa Nguyện mà tôi yêu đến điên dại.”
14
Trên thang máy đi lên tầng 18, tôi ôm mặt, chui vào góc.
Lục Dã Trì chống trán, mặt mày không giấu nổi sự vui vẻ:
“Tiểu Câm à, em cũng biết ngượng đấy chứ.”
Ngay cả giọng trêu ghẹo cũng mang theo vẻ đắc ý khiến tôi càng thấy mặt nóng rần.
May là tổ thư ký ở tầng 17, chỉ chớp mắt là thang máy đến tầng dành riêng cho Lục Dã Trì.
Tôi chạy ra trước, bước vào văn phòng rộng lớn của anh.
Vừa ngẩng đầu, mọi ý nghĩ lãng mạn đều tan biến sạch.
Bức tường trải phẳng, nền đen điểm những đóa hồng đỏ rực quấn quýt lẫn nhau, đỏ đến mức gần như máu loang, rợn người ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi đứng chết trân, toàn thân lạnh toát.