Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Trong buổi họp lớp, bạn trai cũ đến trễ, thong thả như không.

Tôi nói: “Xin lỗi nhé, ở nhà có người quản chặt quá, phải về sớm thôi.”

Chỉ thấy cái anh chàng mặt lạnh như tiền kia, vừa nghe câu này xong, lập tức bóp nát luôn ly thủy tinh trong tay.

Đến lúc tôi về nhà, anh ta lại ngồi chồm hổm trước cửa nhà tôi như một chú cún con tội nghiệp.

Khuôn mặt anh ta u ám, ép tôi vào góc tường, giọng ghen tuông bốc khói:

“Chị, cái thằng đàn ông hoang nào đang ở nhà chị vậy?”

1

Sắp đến Tết, group bạn học lại bắt đầu rôm rả.

Ngày nào thông báo cũng nổ 99+.

Bình thường tôi cũng lười lướt mấy cái tin nhắn ấy.

Hôm nay bỗng thấy có người tag thẳng tên tôi.

【Ôn Noãn, mấy bữa nữa được nghỉ rồi, bọn tớ tổ chức một buổi họp lớp, cậu có đến không?】

【Ngay gần nhà cậu thôi, lâu rồi không gặp, tụ tập cho vui đi.】

【Để bọn tớ xem giờ Ôn đại mỹ nữ xinh đến mức nào nào.】

Mọi người thi nhau chém gió, hò reo, không khí sôi động hẳn lên.

Không biết ai bất chợt nhắc tới:

【Năm nay Tống Trì lại không đến à?】

【Còn nhớ hồi đi học, hai người ở trên kia lúc nào cũng dính nhau như sam ấy.】

【Năm nay chắc lại không thấy bóng dáng “đại bận nhân” đâu rồi.】

Tôi cầm điện thoại, lười biếng lướt tin nhắn, vừa thấy hai chữ “Tống Trì”, ngón tay bỗng khựng lại.

Ngực nhói lên từng đợt, đau như có kim châm lấm tấm.

Cái tên này, thật lâu rồi tôi không dám nghĩ tới.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, gõ vào group:

【Địa chỉ? Thời gian?】

【Nếu rảnh tôi sẽ đến.】

Gửi xong, tôi cũng chẳng quan tâm mọi người bàn tán gì nữa, tắt máy đi ngủ luôn.

2

Thoắt cái đã tới ngày họp lớp.

Mọi người tụ tập trong phòng riêng, hỏi han chuyện cũ, đùa giỡn hết mình, chủ đề nói chuyện cũng càng lúc càng bá đạo, chẳng kiêng dè gì nữa.

Tôi chỉ ngồi bên, gật gù cho có lệ, mắt cụp xuống nghe mọi người kể về mấy năm lăn lộn ngoài đời.

Đến lúc đó mới hiểu, chỉ có bước ra khỏi cổng trường, mới biết xã hội đối xử với người lớn tàn nhẫn thế nào.

Bữa tiệc đang nửa chừng thì cửa phòng bật mở.

Chỉ thấy Tống Trì dắt tay một cô gái bước vào.

“Xin lỗi mọi người, mình đến muộn.”

Nhìn bóng anh tiến lại gần, tai tôi bỗng ù đi một lúc…

“Ơ, chẳng phải bảo Tống Trì không đến sao?”

“Trước hỏi bao nhiêu lần cũng nói không rảnh mà?”

“Sao giờ lại xuất hiện rồi?”

Tôi ngồi ở đầu bàn, giả vờ hờ hững liếc anh một cái rồi uống ngụm nước.

Cậu thiếu niên trong ký ức giờ đã không còn vẻ non nớt nữa, quanh người toát lên nét chững chạc, trầm ổn.

Ngoại hình thì vẫn đẹp trai y như xưa.

Tôi lặng lẽ quan sát cô gái bên cạnh anh qua lớp ly rượu.

Cô gái ấy nhìn rất xinh xắn, trẻ trung, tràn đầy sức sống.

Nhưng lại đúng kiểu mà hồi xưa anh ta từng nói là “không thích”.

Trước đây, lúc còn đi học, anh còn từng bô bô tuyên bố chỉ thích kiểu “chị đại” như tôi.

Giờ lớn rồi đổi gu à? Đổi món cho hợp tuổi hay sao?

Trên bàn tiệc, anh chăm sóc bạn gái tận tình khỏi bàn – gắp đồ ăn, rót nước, hỏi han xem món có hợp khẩu vị không…

Những hành động ấy khiến cả bàn ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ.

Sau đó, không biết ai khều chuyện, buông một câu:

“Hồi trước Tống Trì cũng đối xử với Ôn Noãn tốt như thế đấy, tụi này cứ tưởng hai người thế nào cũng sẽ về chung một nhà.”

“Giờ thì, cảnh còn người mất.”

“Thứ tưởng là mãi mãi, hóa ra cũng chỉ là chuyện cũ lướt qua thôi mà…”

Mấy người khác nghe vậy, liền thúc cùi chỏ vào người vừa nói, mắt liếc về phía tôi với Tống Trì.

Tống Trì đang gắp đồ ăn thì tay khựng lại, liếc nhìn tôi một cái.

“Có ai mà chẳng từng trẻ con, chẳng từng dại khờ chứ?”

Giọng anh lạnh băng, mắt nhìn tôi như thể người xa lạ, chẳng còn chút cảm xúc nào.

Dưới gầm bàn, bàn tay tôi siết chặt thành nắm.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thong thả đáp:

“Chuẩn luôn, ai mà chẳng từng vớ phải đôi ba anh tra nam lúc còn trẻ.”

“Chuyện cũ thì để nó qua đi, cứ nhắc hoài làm gì cho mệt.”

Mấy người bên cạnh vội phá lên cười gượng, lảng sang chuyện khác:

“Qua rồi thì cho qua đi ha…”

“Hồi xưa không phải cậu cũng từng điên cuồng theo đuổi hoa khôi lớp bên à? Rốt cuộc cũng chẳng đến đâu mà…”

“Mọi người có cần phải giữ mãi trong lòng mấy chuyện xưa không…”

Tống Trì nghe xong, há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn làm như không có gì, tiếp tục gắp thức ăn cho cô gái bên cạnh.

Phần còn lại của bữa tiệc, tôi chỉ lặng lẽ nghe, lặng lẽ nhìn, chẳng xen vào nữa.

3

Cho đến khi trong ly chỉ còn lại một ngụm rượu cuối cùng.

Tôi nghĩ ngợi chút rồi dứt khoát cạn sạch, đứng dậy.

“Xin lỗi mọi người, ở nhà quản chặt quá, mình phải về trước nhé.”

Bạn cùng lớp lập tức hùa vào trêu:

“Ơ kìa, Ôn Noãn có người yêu rồi cơ à, sao không dẫn đến ra mắt?”

“Cho tụi này ngắm tí đi…”

Tôi mỉm cười, vừa cầm túi vừa đáp:

“Người ta nhỏ tuổi hơn, dễ ngại lắm.”

Mọi người lại ồ lên:

“Bạn trai còn nhỏ tuổi hơn à, chị vẫn ‘đỉnh’ như ngày nào nhỉ!”

Ánh mắt mọi người vô thức liếc qua Tống Trì.

Anh ta vẫn giữ nét mặt lạnh như tiền, có điều so với lúc nãy càng thêm phần sắc lạnh, chỉ có động tác gắp đồ ăn cho bạn gái là nhẹ nhàng hơn trước.

Mọi người nhao nhao giữ tôi lại:

“Sao đi sớm thế, ở lại chơi thêm tí nữa đi!”

“Chưa tới giờ cao trào mà…”

Tôi giơ điện thoại ra vẫy vẫy:

“Xin lỗi, người ta đang giục rồi.”

Vừa mở cửa chuẩn bị đi, phía sau vang lên tiếng thủy tinh vỡ tan.

Quay lại, tôi thấy bàn tay phải của Tống Trì đầy những mảnh thủy tinh, máu chảy ra không ngừng…

Bạn gái anh ta hoảng hốt:

“Anh không cần tay nữa à?!”

Anh chỉ cúi đầu, coi như chẳng nghe thấy gì.

Một lát sau, anh ngẩng lên nhìn về phía tôi, cười – một nụ cười tự giễu.

Ánh mắt ấy nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi nhanh chóng quay đi, mặt lại lạnh tanh như cũ, để mặc bạn gái loay hoay băng bó, cứ như chẳng hề biết đau.

Tôi đứng nhìn một lúc, rồi cũng đóng cửa lại.

4

Trên đường về nhà, tự dưng tôi lại nhớ về ngày xưa.

Nghĩ đến Tống Trì của những năm tháng cũ.

Hồi đó, cậu ấy là nhân vật hot nhất trường, học giỏi, đẹp trai khỏi bàn.

Không biết bao nhiêu nữ sinh gửi thư tỏ tình đều bị cậu từ chối thẳng thừng.

Tôi cũng chỉ thử cho vui, gửi đại một lá thư tình, ai ngờ lại được đồng ý.

Dù Tống Trì nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng thật sự đối xử với tôi cực kỳ tốt – tốt đến mức tôi còn không tin được.

Chính vì tốt như vậy, tôi lại nghĩ có khi nào cậu ấy không thật lòng thích mình không.

Thanh niên tuổi đó, ai chẳng bốc đồng này nọ.

Vậy mà cậu ấy cứ như một đóa sen trắng, cả ngày lạnh nhạt, sạch sẽ, không dính bụi trần.

Chuyện ôm hôn các thứ trong tình yêu, cũng toàn là tôi chủ động, cậu ấy mới chịu làm.

Cứ mỗi lần đến lúc quan trọng, cậu lại lập tức dừng lại, bảo chưa đến lúc.

Tôi từng nghĩ, chắc cậu ấy yêu tôi đến mức nhịn được mọi thứ, nên mới kiên nhẫn đợi.

Không sao, tôi cũng sẵn sàng chờ đến ngày mọi thứ chính danh chính ngôn thuận.

Cho đến một lần, tôi vô tình nghe được mấy người bạn cậu ấy nói chuyện:

“Tống Trì, sao mày vẫn chưa ‘cưa đổ’ Ôn Noãn thế?”

“Không vội.”

“Đùa à? Đã thích nhau rồi thì phải như lửa gần rơm chứ, sao mày chẳng gấp gì cả? Tuổi này không gấp thì chờ tới bao giờ?

Chẳng lẽ mày không thích cô ấy thật?”

Tôi nấp ở góc tường nghe lén, tay siết chặt đến trắng bệch, cũng muốn biết lý do thật sự.

Chờ mãi mà chẳng nghe thấy cậu ấy đáp lời.

Lén nhìn ra thì họ đã đi đâu mất rồi.

Lúc ấy tôi mới hiểu, thì ra cậu ấy không phải thương tôi, mà chắc chỉ là không thích tôi đến mức đó thôi.

Khi nghi ngờ đã nhen nhóm trong lòng, nó cứ thế lan rộng mãi không dừng.

Tối hôm đó, tôi về căn hộ của cậu ở ngoài trường.

Mặc bộ đồ ngủ gợi cảm chưa từng mặc, nằm trên giường chờ cậu về.

Tùy chỉnh
Danh sách chương