Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Cậu ấy vẫn như mọi khi, tắm xong, nằm xuống bên cạnh.

Tôi chủ động ôm lấy cậu.

Cả người cậu bỗng cứng đờ, rồi lập tức ngồi bật dậy, khoác áo vào, mở cửa đi luôn.

Nhanh đến nỗi tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng vọng lại: “Em cứ ngủ trước đi, anh về trường ngủ.”

Hôm sau, tôi về trường và chủ động nói chia tay.

Đã không còn thích nhau, thì hà tất phải dây dưa làm gì.

Cậu ấy không hiểu tại sao tôi đột ngột nói chia tay.

Hôm ấy trời mưa như trút nước, cậu đứng đó đợi tôi mãi, cũng chẳng nhận được một lời giải thích.

Sau đó, đến gần lúc tốt nghiệp, vì công việc của bố, cả nhà tôi chuyển hẳn sang Việt Thành.

Thời gian cứ thế trôi đi mấy năm liền, tôi và cậu ấy cũng không liên lạc lại.

Lần này hoàn thành một dự án lớn, tôi mới nghĩ trở về đây tìm chút bình yên.

Ai dè lại tình cờ gặp lại cậu ấy.

Giờ nhìn cậu ấy, có vẻ sống cũng ổn.

5

Tôi bực bội đá mấy viên sỏi ven đường, miệng lẩm bẩm:

“Đồ đàn ông khốn kiếp.”

“Đồ thay mới như thay áo, đúng là cẩu nam nhân.”

Ai dè phía sau vang lên giọng quen thuộc:

“Đang mắng tôi à?”

Quay lại, tôi thấy Tống Trì đang ngồi xổm dưới ánh đèn đường, trông chẳng khác gì chú chó nhỏ bị bỏ rơi, nhìn vừa tội nghiệp vừa buồn cười.

Công nhận, kể cả trong tình huống thế này, anh ta vẫn giữ được vẻ “con nhà người ta” khó ưa thật sự.

Được cái, ngoài việc nhỏ tuổi hơn tôi và không thích tôi ra, nhan sắc của anh ta đúng là không thể chê.

Một lúc sau, anh ta đi đến trước mặt tôi.

Tôi im lặng không nói gì.

Anh ta liếc tôi, cười khẩy:

“Cũng phải, tối nay ngoài tôi ra thì em cũng chỉ gặp mỗi cái đồ cẩu nam nhân này thôi.”

Tôi liếc xuống bàn tay phải, thấy vết thương đã được băng bó kỹ càng, lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.

Tôi cau mày hỏi:

“Anh đứng đây làm gì?”

“Không ở đây thì làm sao biết có người đang mắng mình là cẩu nam nhân?”

Giọng điệu vừa lạnh lùng vừa đáng ghét.

“Ơ kìa, nói tôi là cẩu ở chỗ nào nào?”

Anh ta nhướng mày, kiểu bất cần đời hỏi lại.

Tôi phì cười:

“Ồ? Hôm nay nhàn rỗi quá nhỉ?”

“Thế còn muốn biết mình đáng bị chửi ở chỗ nào nữa cơ à?”

Ánh mắt anh ta thoáng nét ngạc nhiên, định đưa tay nắm lấy tay tôi, nhưng tôi hất ra luôn.

Nghĩ tới cảnh anh ta chăm sóc bạn gái khác ở bàn tiệc mà lòng tôi vẫn khó chịu.

“Tống tiên sinh, anh làm gì vậy? Bạn trai tôi còn đang đợi ở nhà đấy.”

“Cậu ấy nhỏ tuổi hơn anh, ngoan lắm, tôi bảo gì làm nấy cơ.”

Chưa kịp nói hết câu…Tống Trì mặt tối sầm lại, kéo tôi vào góc khuất, cúi xuống sát tôi, như thể đã nhịn quá lâu rồi:

“Chị à, cố ý chọc tức tôi đấy à?”

“Xem ra… là do tôi ngoan quá nhỉ.”

Anh ta dùng tay vuốt mặt tôi, một tay giữ chặt sau gáy kéo tôi lại gần, rồi bất chợt hôn tôi dữ dội.

Những ngón tay thon dài không yên phận, lần xuống cổ áo…

Hành lang trống trải, bóng đèn vàng trên trần cũng chao đảo theo từng chuyển động…

“Bảo tôi nghe coi, từ bao giờ có bạn trai thế?”

Vừa hôn vừa hỏi, giọng khàn khàn, ánh mắt đầy chiếm hữu.

Tôi kịp định thần, mạnh tay đẩy anh ta ra:

“Sao? Đến chuyện này, anh cũng muốn quản luôn à, đồ bạn trai cũ?”

“Ờ thì cũng đúng, anh có bao giờ yêu ai đâu, lấy gì mà hiểu cảm giác được người khác yêu là thế nào.”

Tống Trì áp sát tôi, giọng kéo dài:

“Vậy còn chị, chị hiểu rõ lắm hả?”

“Hay là… chỉ tôi thử đi?”

Trời đất, đây còn là Tống Trì ngày xưa của tôi không vậy?

Mồm mép thì ngầu, nói câu nào cũng khiến tôi không biết đối đáp ra sao.

Ngày trước, tôi chỉ cần trêu một chút là anh ấy đã đỏ cả tai, nói lắp bắp, ngại xưng “chị” cũng phải năn nỉ mãi mới chịu mở miệng…

Giờ thì… mỗi câu đáp trả của anh ấy đều khiến tôi cứng họng, không biết phải “chơi” lại kiểu gì luôn.

6

Trong lúc tôi còn ngơ ngác, anh ta lại dán sát vào tôi, cơ thể cọ qua cọ lại:

“Chị à, thế này được chưa?”

“Chị thích kiểu này đúng không?”

Đúng là đồ chết tiệt! Thằng nhóc này từ lúc nào học mấy trò này giỏi thế?

Ai dạy nó vậy trời!?

Tôi bực quá, đẩy mạnh anh ta ra:

“Sao, bạn gái không đủ làm anh thoả mãn à? Phải mò về tìm người yêu cũ?”

“Xin lỗi nhé, bạn trai tôi hiện tại vẫn đủ sức lo cho tôi đấy.”

“Nếu anh thực sự quá thiếu thốn, mấy tờ card dưới đất chắc chắn phục vụ anh tận răng.”

Nhân lúc anh ta lơ đễnh, tôi vỗ vỗ vai rồi chạy biến vào thang máy.

Về đến nhà, tôi vẫn thấy tim đập thình thịch.

Cái đồ cẩu nam nhân này, nửa đêm bày trò kiểu gì không biết?

7

Không nghĩ ra được lý do, thôi kệ, tôi chui vào chăn ngủ, để thời gian cuốn trôi mọi thứ.

Nhìn tờ lịch trên kệ, đã mấy tháng trôi qua kể từ cái ngày được khoanh đỏ cuối cùng.

Dì cả mãi vẫn chưa thấy tới.

Trong lòng tôi bỗng thấy bất an.

Không lẽ lại rối loạn nội tiết nữa sao?

Một tháng không có thì còn đỡ, này mấy tháng liền không đến thì đúng là khó chịu thật.

Tôi lên mạng đặt đại một cái số khám phụ khoa.

Đăng ký xong, ngồi chờ ở ngoài phòng khám, mới nhìn kỹ thấy trên tờ giấy ghi tên “Tống Trì”!

Chắc là trùng tên trùng họ thôi, tôi tự trấn an mình.

Vừa nghe loa gọi đến lượt, tôi lập tức chạy vào phòng.

Vừa mở cửa ra, thấy Tống Trì đeo kính gọng vàng, khoác áo blouse trắng ngồi ngay ngắn trên ghế bác sĩ.

Đúng là cái người tôi quen thật!

Anh ta nhìn tôi, mặt không cảm xúc, như gặp người xa lạ.

Tôi thì ngại muốn độn thổ.

Chuyện rối loạn nội tiết này mà để người yêu cũ biết thì nhục biết mấy, ai cứu với!

Tống Trì chẳng thèm để ý tâm trạng tôi lúc đó, chỉ nghiêm túc hỏi:

“Bao giờ có kinh nguyệt lần cuối?”

“Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?”

“Bình thường chu kỳ mấy ngày?”

Tôi ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi.

Cuối buổi khám, anh ta mặt dày hỏi thẳng:

“Dạo gần đây lần cuối cùng quan hệ là khi nào?”

Tôi tròn mắt nhìn anh ta.

Có lý do gì đó khiến tôi nghi ngờ động cơ của anh này không trong sáng cho lắm.

Anh ta bắt được ánh mắt tôi, vẫn lạnh tanh giải thích:

“Tôi phải loại trừ khả năng mang thai đã.”

Tôi nghiến răng đáp:

“Mấy tháng nay không có gì cả.”

Chỉ thấy anh ta tháo kính, xoa xoa sống mũi rồi nhếch miệng cười:

“Ồ… Xem ra bạn trai nhỏ của chị cũng chẳng ra gì cho lắm.”

Tới đây, tôi thấy rõ ràng anh ta đang tranh thủ trả thù riêng!

Tôi còn chưa kịp bật lại thì anh ta đã viết xong đơn thuốc đưa cho tôi:

“Ra hiệu thuốc lấy thuốc đi, uống đúng hướng dẫn. Uống hai ngày rồi quay lại làm châm cứu, làm theo liệu trình rồi tái khám định kỳ.”

Tôi cầm đơn thuốc đi đóng tiền.

Vừa ra khỏi cửa, điện thoại báo tin nhắn:

Anh ta tiện tay đặt luôn cho tôi lịch khám tuần sau.

“Hứ, đặt cũng vô ích. Tôi không đời nào đến tìm anh đâu.”

Tôi xách hồ sơ về xe, ngồi ngẫm nghĩ mới để ý hóa ra mình đăng ký khám ở khoa nội, thì ra Tống Trì làm bác sĩ nội khoa à? Ngẫm vậy cũng hợp lý.

Nhưng mà, nội khoa với phụ khoa… khám kiểu gì cũng khác chứ?

Tôi bỗng thấy lăn tăn, liền lên mạng search thử, chụp màn hình lại.

Vừa mở WeChat thì thấy luôn lời mời kết bạn của Tống Trì.

Chẳng suy nghĩ gì, tôi ấn đồng ý phát luôn, tay nhanh hơn não, tiện thể gửi luôn cái ảnh chụp màn hình vừa tra cứu cho anh ta.

Tôi thầm rủa: “Ôi xong rồi!”

Anh ta nhắn lại ngay:

“?”

“Chị nghi ngờ tay nghề của tôi hả?”

“Yên tâm đi, kỹ thuật của tôi cứng lắm!”

Cái đồ này đúng là…

Ngày xưa lạnh lùng muốn chết, nói chuyện thì kiệm lời như kiểu sợ phí nước bọt, ấy vậy mà từ hôm qua đến giờ, cứ như công khai “bung lụa” luôn, tán tỉnh tôi không trượt phát nào.

Tôi bực mình đáp:

“Liên quan gì đến tôi. Đừng có hại người là được rồi.”

“Nếu uống thuốc không khỏi, tôi kiện anh, đồ lang băm!”

Về nhà, anh ta cũng không nhắn gì thêm, tôi cũng mặc kệ.

Chỉ lo uống thuốc, ngủ nghỉ đều đặn, giữ tinh thần cho ổn định.

8

Phải nói, sau khi uống thuốc của Tống Trì, mấy ngày sau tôi bắt đầu cảm thấy bụng hơi căng, giống như sắp tới tháng.

Trước khi ra khỏi nhà, tôi tình cờ nhìn thấy đơn châm cứu đặt trên kệ.

Vừa xuất hiện ở bệnh viện là trong bụng tôi đã âm thầm rủa Tống Trì:

Kê cho tôi tận MƯỜI buổi châm cứu, nghĩ tôi nhiều tiền hay rảnh lắm hả?

Sắp tới lượt, tôi nghe theo lời y tá, ngoan ngoãn nằm lên giường chờ châm cứu.

Một lát sau, có người kéo rèm ra.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Tôi nhìn Tống Trì, thầm nghĩ: Bộ đi nhầm phòng à?

Anh ta đi thẳng về phía tôi, giọng trầm trầm:

“Kéo quần lên tới đầu gối đi.”

Tôi ngớ ra một lúc rồi làm theo.

“Áo cũng vén lên, để lộ bụng dưới.”

“Ơ, anh chắc không đi nhầm phòng chứ? Nội khoa từ khi nào liên thông với Đông y vậy?”

Anh ta cong môi cười:

“Nếu không liên thông thì sao kê cho chị được đơn châm cứu?”

Ngẫm thấy cũng đúng.

Tôi lừ đừ kéo áo lên để lộ bụng dưới.

Anh ta nhìn chằm chằm, ánh mắt tối sầm lại.

Quay đi lấy ngải cứu, rải thêm một lớp gừng tươi lên bụng tôi…

Bàn tay anh ta lạnh buốt, vô tình lướt qua da tôi ở những chỗ khác khiến tôi co người lại.

Những ngón tay thon dài hơi khựng lại, không gian mờ tối bỗng chốc trở nên có chút mờ ám.

Tôi thấy ánh mắt anh ta có gì đó sai sai, liền giục:

“Bác sĩ Tống, nhanh lên đi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương