Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8paz9aLmle
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Làm sớm xong sớm giải tán.”
Anh ta lấy lại bình tĩnh, đặt hộp ngải cứu lên bụng tôi:
“Nếu nóng quá thì nói tôi biết.”
Tôi gật đầu, anh kéo rèm rồi đi ra ngoài.
Nửa tiếng trôi qua, cả người tôi ấm lên, cảm giác dễ chịu thật.
Tính thời gian chắc cũng xong rồi.
Vừa lúc ấy, Tống Trì mang một cốc nước vào.
Anh ta nhìn hộp ngải cứu, nhẹ nhàng tháo ra khỏi bụng và bắp chân tôi, đưa tôi một cốc nước:
“Uống đi cho ấm người.”
Tôi nhận lấy, tu một hơi hết sạch, sau mới phát hiện cổ họng mình khô khốc.
Tôi định mặc áo khoác đi về thì anh ta lên tiếng:
“Mặc vào đã, mới châm cứu xong không được để lạnh.”
Rồi anh ta theo tôi ra ngoài:
“Đi đâu đấy? Để tôi đưa về.”
Tới lúc đó tôi mới nhận ra anh ta đã thay áo blouse bằng đồ thường.
Bệnh viện đã vắng tanh, chỉ còn lác đác mấy người lấy thuốc với bác sĩ trực.
Ra khỏi bệnh viện, ngoài đường đèn phố sáng choang.
Đêm ở Tuyết Thành bao giờ cũng đến sớm.
Tống Trì nắm lấy tay tôi, dẫn ra xe của anh ta.
Mở cửa xe, anh ta sắp xếp tôi ngồi vào ghế phụ, rồi mới vòng về ghế lái, còn kiểm tra xem tôi đã cài dây an toàn chưa.
Xe chạy về hướng lạ hoắc.
“Tống Trì, anh định làm gì đấy?”
“Làm cả ngày rồi, phải ăn uống đã chứ.”
Anh vừa lái xe vừa nói.
“Ngăn dưới kia có bánh kẹo, đói thì ăn đỡ đi.”
Tôi nghĩ chắc anh chuẩn bị cho bạn gái anh rồi, cảm thấy hơi ghen ghen nên vênh mặt:
“Tôi không ăn đồ của người khác.”
Anh ta liếc tôi, trong mắt ánh lên vẻ cưng chiều:
“Không phải mua cho ai khác, mua riêng cho em đấy.”
“Không phải cho bạn gái anh à?”
“Đúng rồi, cho bạn gái tôi.”
Đúng lúc xe dừng lại, anh ta nhìn tôi, từng từ từng chữ đều rất dịu dàng:
“Chỉ là tôi không biết cô ấy có thích không thôi.”
Ơ… ý gì đây?
Tôi cãi lại:
“Tôi quan tâm làm gì, tôi không thích là được rồi.”
“Được, lần sau dắt em đi mua thứ em thích.”
Hả?
Tôi đưa tay lên sờ trán anh ta:
“Không sốt mà, tự dưng lại nói linh tinh gì vậy?”
Tống Trì đưa tôi đi ăn xong, lái xe về tận nhà.
Lúc tôi mở cửa xe tính bước xuống, anh ta kéo tay tôi lại, tựa đầu lên vai tôi, khẽ khàng hít lấy hơi thở quanh cổ tôi.
“Chị à, em khó chịu quá.”
Tôi đẩy đầu anh ta ra:
“Lớn đầu rồi, bớt bày trò mè nheo đi.”
“Cho em dựa một chút thôi.”
Anh thì thào:
“Chỉ một lát thôi mà.”
Nhìn anh ta lúc này trông yếu đuối, tội nghiệp thật.
Làm tôi lại nhớ Tống Trì của ngày xưa.
Mỗi lần tôi nhìn trai khác lâu một chút, anh ta lại ra chiêu giả vờ đáng thương, kéo sự chú ý của tôi về phía mình.
Rồi tranh thủ tôi không để ý, anh ta lại cướp lấy từng hơi thở, từng nụ hôn của tôi cho tới khi tôi mềm nhũn trong vòng tay anh ta.
Áp môi lên tôi, hỏi đi hỏi lại:
“Còn muốn cười với trai khác không? Còn muốn nhìn người ta nữa không?”
Những lúc ấy, tôi thật sự cảm nhận được, anh ta coi tôi là tất cả, yêu tôi đến tận xương tủy.
Tiếc rằng… tất cả chỉ là ảo giác.
“Chị lên nhà đi.”
“Ngày mai em lại tới đón chị.”
9
Sau khi thả tôi xuống xe, còn chưa kịp từ chối thì Tống Trì đã lái xe đi luôn rồi.
Về nhà, tôi leo lên giường ngủ một mạch đến sáng, cảm thấy cả người khoẻ khoắn hẳn ra.
Tự nấu chút gì đó ăn, xem phim, thế là nửa ngày trôi qua.
Điện thoại bỗng báo tin nhắn.
【Chị à, em đang ở dưới nhà, xuống đi.】
Tôi nhìn màn hình, cầm kết quả kiểm tra rồi ra ngoài.
Tới bệnh viện, Tống Trì thả tôi ở cổng rồi đi gửi xe.
Xong xuôi, anh ta lại nắm tay tôi đi vào như một thói quen.
Vào đúng phòng khám hôm qua, hôm nay vắng hơn nhiều.
Anh ta ra hiệu cho tôi nằm lên giường, tôi chủ động vén áo lên, lộ bụng dưới.
Thấy tôi hợp tác, anh ta cười:
“Chị ngoan lắm.”
Cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi:
“Thưởng cho chị.”
Tôi quay mặt đi:
“Tôi đâu phải con nít, không cần mấy trò thưởng này.”
Tống Trì chẳng quan tâm, cứ theo quy trình ngày hôm qua mà làm.
Làm xong, anh ta vốn định ngồi cạnh tôi chờ, nhưng vừa ngồi xuống đã bị gọi đi.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi tự nhận, mình vẫn thích người này.
Chứ không, bao năm qua tôi đã chẳng buồn yêu ai khác.
Còn anh, mấy ngày nay nhìn cách anh cư xử, tôi cũng tin là anh vẫn vậy.
Ánh mắt ấy, yêu đến mức chẳng buồn che giấu.
Chỉ là, tôi vẫn không hiểu nổi vì sao năm xưa anh lại làm vậy.
Đang miên man, ngoài rèm vang lên hai giọng nói.
“Thanh Thanh này, cậu bảo bác sĩ Tống có thích cậu không? Không thì sao lại dẫn cậu đi họp lớp?”
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng cười, quen thuộc – chắc là cô bạn gái mà hôm ấy Tống Trì dắt đến.
“Cậu kể cho mình nghe đi mà…”
“Thích gì mà thích.”
Tiếng này càng chắc chắn là bạn gái của Tống Trì.
“Bác sĩ Tống rõ ràng là dẫn mình đi để chọc tức người yêu cũ thôi.”
“Cậu còn lạ gì, mấy năm làm ở viện này, sạch sẽ tới mức chẳng để ý đến ai. Bao nhiêu cô giả vờ bệnh để được gần gũi, có bao giờ được anh ta cho cơ hội đâu? Từ chối người ta mà không chút nể nang.”
“Hơn nữa, mấy năm không xin nghỉ, mà lần này lại cố xin nghỉ chỉ để đi họp lớp. Còn kéo mình đi cho đủ vai, bình thường thì lạnh lùng, vậy mà hôm ấy lại nắm tay, gắp đồ ăn, hỏi han từng li từng tí…”
“Cậu còn lạ gì, bác sĩ Tống ở ngoài thì sạch sẽ nghiêm túc, về nhà ngày rửa tay cả trăm lần…”
“Thấy người yêu cũ có người yêu mới, mắt anh ta như muốn giết người luôn ấy chứ.”
“Người ta vừa rời đi là bỏ mình lại, chạy theo luôn, chẳng đoái hoài mình sống chết ra sao…”
Cô bạn gái – thật ra tên là Thanh Thanh – cứ phàn nàn mãi, nghĩ cũng tội cho cô ấy.
Bạn bên cạnh an ủi:
“Thôi, nhờ bác sĩ Tống, cậu mới quen được Chu Trầm chứ gì, bây giờ người ta ngày nào cũng tặng hoa, rủ đi ăn tối còn gì.”
Chu Trầm?
Tôi nhớ ra, hình như là bạn thân của Tống Trì.
Cũng là người từng hỏi Tống Trì có thích tôi không, rồi sau đó không thấy hồi âm.
Tôi nghe mà lòng rối như tơ vò.
“Cậu không biết đâu, hôm đó bác sĩ Tống bóp nát cả ly thuỷ tinh trên tay. Nếu mình không phải y tá mà băng bó kịp thì chắc hỏng cả tay rồi.”
“Cũng phải thôi, trai đẹp thì cũng bị sắc đẹp hại đời thôi mà…”
Đúng là kiểu Tống Trì hay làm thật, bảo sao hôm ấy anh ta còn đến nhà tôi trước cả tôi.
Đầu óc tôi cứ lơ mơ trôi nổi, trong lòng cảm thấy vừa ngọt vừa chát…
Tiếng cửa mở ra, hai cô gái kia cũng dần đi xa.
Tôi thật không ngờ lại có thêm “tiết mục” này.
Tống Trì thì ngoài mặt lạnh như băng, chẳng mấy khi lộ cảm xúc, nhưng trong lòng thì đầy mưu kế, tôi biết thừa từ hồi đi học.
Ngày ấy, mỗi lần cả nhóm đi ăn, trước mặt tôi lúc nào cũng bày đủ món hợp khẩu vị tôi.
Nhiều bạn gái thắc mắc:
“Ai mà tâm lý thế? Sao biết Noãn Noãn thích ăn gì vậy?”
“Chọn món còn không hỏi ý mà dám gọi luôn…”
“Chắc hai người phải yêu nhau lâu lắm rồi nhỉ?”
Lúc đó tôi với anh ta còn chưa xác định gì, chỉ mới gặp gỡ dăm ba lần, tôi còn tự hỏi không biết làm sao mà anh ta lại biết được.
Sau này chính thức yêu rồi, tôi hỏi thì anh ta lại lơ đi, không chịu trả lời.
Giờ nghe mấy chuyện này, tự dưng tôi cảm thấy mọi khúc mắc trong lòng đều tan biến.
10
Ngước mắt nhìn lên trần nhà, khói mỏng lững lờ xung quanh, vậy mà bỗng dưng tôi lại thấy lòng mình bình yên lạ thường.
Giống như một linh hồn đã phiêu bạt suốt bao năm, cuối cùng cũng tìm được bến cảng cho riêng mình.
Kim đồng hồ cứ tích tắc nhảy từng giây, lần này làm châm cứu cảm giác lâu hơn mọi khi.
Trong lòng tôi ngóng trông, chỉ mong mau được gặp lại Tống Trì.
Vừa nghĩ xong, rèm cửa đã bị vén lên.
Tống Trì bước vào, ngược sáng, tay cầm một cốc nước đặt xuống bên cạnh.
Anh nhẹ nhàng tháo hộp châm cứu, giúp tôi chỉnh lại áo, rồi đưa nước cho tôi:
“Uống một ngụm nước đi.”
Tôi vừa uống một hớp liền làm bộ nhăn mặt:
“Ui da, nóng quá!”
Anh vội vàng cầm lại cốc kiểm tra:
“Sao kỳ vậy, rõ ràng lúc nãy anh lấy nước ấm mà?”
Anh cầm đúng vị trí tôi vừa uống, thử một ngụm.
Vừa chạm môi vào nước, anh ngẩng đầu nhìn tôi, thấy trong mắt tôi lấp lánh ý cười.
Anh lập tức hiểu ra.
“Chị cố tình trêu tôi đấy à?”
Tôi nhướng mày:
“Không tin thì thử lại xem, nóng không?”
Tôi chủ động ngả người lại gần anh.