Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngoài cửa sổ, đèn phố hắt vào, rèm cửa lay động trong làn gió nhẹ…
Anh nhìn tôi, vẫn hơi ngơ ngác vì thái độ tôi thay đổi bất ngờ, nhưng chỉ một chút như vậy thôi cũng đủ khiến anh vui mừng ra mặt.
Anh quay sang cẩn thận khoác áo ngoài cho tôi, quấn khăn thêm mấy vòng.
Bất chợt cúi xuống, thì thầm bên tai:
“Lát nữa anh sẽ thử lại xem sao.”
Anh nắm lấy tay tôi, kéo đi thật nhanh, cả người toát lên vẻ gấp gáp như sợ tôi biến mất.
Vừa lên xe, anh lập tức áp môi mình lên môi tôi, thử chạm nhẹ rồi dần dần mạnh dạn hơn…
Thấy tôi không phản kháng, anh liền ôm lấy gáy tôi, hôn sâu đến mức chẳng còn quan tâm gì nữa…
Chẳng mấy chốc, cả hai chúng tôi đều lạc vào cảm xúc ấy, chẳng muốn dừng lại.
Một lúc sau, anh lấy lại bình tĩnh, giúp tôi thắt dây an toàn, rồi lái xe thẳng về dưới nhà anh.
Lúc đỗ xe thì bên ngoài trời lất phất mưa phùn.
Anh lấy áo khoác trùm lên đầu tôi, bế tôi vào thang máy.
Qua lớp áo, tôi đưa tay sờ eo anh, vẫn săn chắc như xưa – cảm giác ấy đúng là “bá đạo”.
Trên đầu vang lên giọng nói khàn khàn của anh:
“Chị mà còn sờ nữa là em xách chị xử luôn ở đây đấy!”
Tôi giả bộ không nghe, vẫn sờ tiếp.
“Tôi tin anh đủ bản lĩnh nhịn được.”
Đến lúc mở cửa, nhìn ngoài mặt anh vẫn tỉnh táo lắm.
Nhưng vừa vào nhà, anh đã lập tức xoay người, đè tôi lên cửa mà cuốn lấy…
Người tôi toàn mùi ngải cứu.
Tôi đẩy vai anh:
“Đi tắm đi đã.”
“Chị quên rồi à, giờ chưa được tắm đâu.”
“Làm vận động một tí sẽ giúp thuốc phát huy tác dụng tốt hơn.”
Anh vừa dụ vừa dỗ, tôi cứ nghĩ đến đoạn cao trào thế nào anh cũng dừng lại như trước.
Ai ngờ, lần này anh phá vỡ luôn giới hạn…
Khi mọi thứ vỡ òa, anh ngước nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy xót xa lẫn dịu dàng.
Động tác của anh sau đó càng nhẹ nhàng, như thể muốn tôi tan chảy trong vòng tay anh…
Trước mắt tôi cứ mờ đi, cuối cùng không chịu nổi mà thiếp đi trong vòng tay anh.
Anh vẫn ôm tôi thật chặt…
11
Trước khi ngất đi, hình như tôi nghe anh ấy thì thầm bên tai điều gì đó, nhưng không nghe rõ.
Chỉ nhớ loáng thoáng mấy chữ: “Ngủ ngon nhé, bảo bối của anh.”
Cả hai ngủ một giấc tới tận chiều, bỗng nhiên bị một cảm giác dính dính làm tôi tỉnh lại.
Tôi thò tay sờ xuống giường, nhìn ngón tay thì phát hiện… Dì cả đến rồi.
Ôi trời ơi, dì đến đúng lúc không thể hợp lý hơn!
Tôi vừa định ngồi dậy đi vệ sinh thì Tống Trì đã tỉnh trước, phát hiện “vết tích” trên ga giường.
Tôi còn chưa kịp mở miệng xin lỗi vì lỡ làm bẩn, đã bị anh ấy bế thẳng vào phòng tắm.
Anh bật vòi sen, cẩn thận giúp tôi rửa sạch sẽ.
Tôi nhìn anh ấy, gương mặt nghiêm túc đầy quan tâm.
“Thật ra không cần làm thế này đâu…”
“Không cần cái gì?” – Anh hỏi lại, ánh mắt không rời khỏi tôi.
Thấy tôi không trả lời, anh nói luôn:
“Anh thích như vậy.”
Rửa xong, anh nhanh nhẹn giúp tôi mặc quần áo, quấn kín mít như gói bánh chưng.
Được anh chăm như “cục bông vô dụng” thế này, thú thật, tôi cũng thấy… sướng thật sự!
Ra khỏi nhà tắm, anh mở tủ lấy ra một gói băng vệ sinh, đưa tận tay cho tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn anh bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
“Nhà anh sao lại có cái này?”
Anh nhìn tôi, bất lực cười:
“Anh biết mấy ngày này em sẽ đến tháng, nên đêm qua đã đặt mua online rồi, sợ sáng nay gặp đúng tình huống này.”
“Đó, em thấy không…” – Anh ra hiệu nhìn về phía cái giường.
Rồi anh rút trong túi ra tờ hóa đơn, chỉ cho tôi xem đúng ngày giờ mua hàng – quả đúng là đặt lúc rạng sáng.
“Tối qua anh đặt mua mà tôi chẳng biết gì luôn hả?”
“Em ngủ như heo ấy, biết thế nào được.”
“Tối qua không mệt à, còn có sức nhớ đặt mua mấy thứ này?”
Anh phản bác ngay:
“Anh không mệt!”
Hỏi câu này xong tự dưng thấy như đang “chê bai kỹ thuật” của người ta.
Anh nhìn gói băng vệ sinh, bảo:
“Em dùng đi, anh ra ngoài trước.”
Nói xong, anh rời khỏi phòng tắm.
Khi tôi ra, thấy anh đang tự tay vò ga giường, chỗ dính bẩn đúng chỗ của tôi.
Tôi muốn giành lấy:
“Để em giặt cho…”
Anh nghiêng người, hất cằm về phía bàn:
“Anh đun sẵn nước đường đỏ trên bàn rồi, ra uống đi. Để đây anh lo cho.”
Giặt xong, anh cho hết vào máy, thay ga mới – động tác nhanh, gọn, dứt khoát.
Xong xuôi, anh lại quay về, ôm tôi vào lòng, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa bụng cho tôi.
Mấy lần trước đến tháng đau muốn chết, lần này chẳng thấy đau gì, thậm chí còn dễ chịu bất ngờ.
Tôi kể lại cho anh nghe, anh chỉ gật đầu, rồi sau đó bữa ăn, nghỉ ngơi, châm cứu, tất tần tật đều do Tống Trì lo hết.
Chỉ cần anh có mặt ở nhà hoặc tan làm sớm, tôi không phải động tay vào việc gì luôn.
Tôi biết, anh ấy đang từng chút, từng chút một, len lỏi trở lại cuộc sống của tôi…
12
Dù hai đứa cố gắng tranh thủ từng giây phút bên nhau, thì thời gian vẫn trôi đi, ngày tôi phải đi làm lại cũng càng lúc càng tới gần.
Trong lòng tôi bỗng thấy bứt rứt khó tả.
Tôi ôm chặt lấy eo Tống Trì, lưu luyến không muốn rời:
“Khi nào anh sẽ sang tìm em? Có bị cô nào ‘dụ dỗ’ đi mất không đấy?”
“Hay là… có bệnh nhân nữ nào tranh thủ ‘câu’ anh không hả?”
Tôi dụi đầu vào ngực anh, cọ qua cọ lại như mèo con.
“Tống Trì, nghĩ đến việc không được gặp anh, em cứ thấy khó chịu thế nào ấy…”
Suốt gần tháng nay, tôi đã quen với việc mọi thứ của mình đều được anh lo hết.
Chỉ thiếu mỗi việc bón cơm cho thôi!
Tống Trì xoa nhẹ đầu tôi, dỗ dành:
“Chị ngoan, mấy hôm nữa anh sẽ qua tìm chị.”
“Chỉ vài ngày thôi, nhanh lắm mà.”
Gần đây, Tống Trì còn đặc biệt thu xếp thời gian ở bên tôi, dẫn tôi đi chơi, dạo phố, tán gẫu, làm đủ thứ ngày trước chưa từng thử.
Có mấy ngày liền, hai đứa gần như chỉ quanh quẩn trong phòng và trên giường, hòa vào nhau không rời.
Nghĩ đến đó, bàn tay anh lại bắt đầu di chuyển xuống dưới…
Tôi liếc sang, thấy trong mắt anh ánh lên ham muốn:
“Chị ơi, giúp anh đi…”
Chẳng mấy chốc, cái ga giường vừa thay xong lại bị hai đứa làm cho rối tung rối mù.
13
Sau khi tiễn tôi về Việt Thành, Tống Trì lại lủi thủi quay về một mình.
Mỗi ngày chỉ có thể gọi hỏi tôi đã ăn uống, châm cứu đúng giờ chưa, trời lạnh có mặc ấm không, đừng uống nước đá nhiều…
Câu nào tôi cũng trả lời “Rồi mà…”
Lúc rảnh, anh lại gọi video, hai đứa cứ nhìn nhau chẳng cần nói gì cũng thấy yên tâm.
Đôi khi tôi nghĩ, nếu tình trạng này kéo dài được một năm, tôi sẽ quay lại Tuyết Thành sống với anh.
14
Valentine đến lúc nào cũng chẳng hay.
Tôi nhắn tin cho Tống Trì liên tục – đây là Valentine đầu tiên kể từ lúc chúng tôi yêu lại.
Vậy mà mấy ngày nay, anh toàn seen xong mới trả lời, trước đây ngày nào cũng gọi video, giờ thì bận đến mức chẳng còn thời gian.
Anh nhắn lại:
“Chị ơi, dạo này phòng khám đông bệnh quá, anh bận muốn xỉu luôn…
Để mấy hôm nữa rảnh anh sang bù cho chị nha (meow~)”
Ban đầu tôi còn thông cảm, nhưng về sau thấy nhắn càng lúc càng ít, tôi cũng cáu.
Yêu xa mới có mấy hôm mà đã thế này, liệu có chịu nổi lâu dài không?
Nghe người ta nói “khoảng cách là phép thử của tình yêu”, đúng là chẳng sai, chỉ có thời gian mới trả lời được.
Có lẽ, câu trả lời của tôi cũng sắp đến rồi.
Valentine hôm đó, tôi phải tăng ca đến tận khuya.
Nhìn đồng nghiệp tay ôm hoa, mặt mày rạng rỡ đi hẹn hò.
Tôi chỉ biết cười: “Chúc các cậu Valentine vui vẻ.”
Rồi lại lôi điện thoại ra kiểm tra.
Ừ, cả ngày Tống Trì không nhắn lấy một tin.
Anh không nhắn, tôi cũng không nhắn, xem ai lì hơn ai.
Tôi thu dọn đồ ra khỏi công ty, hít sâu một hơi lạnh buốt.
Đột nhiên, ở góc phố xa xa, có người đứng chờ với bó hoa lớn trên tay.
Tôi tính rẽ qua để tránh.
Nhưng anh ta đã bước thẳng về phía tôi.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt ấy càng lúc càng gần, càng quen thuộc.
Cuối cùng anh đứng trước mặt tôi, nở nụ cười dịu dàng:
“Chị ơi, Valentine vui vẻ.”
Anh đưa hoa cho tôi.
“Sao anh biết chỗ làm của em?”
Tôi đón hoa, nhìn Tống Trì.
“Chuyện của em, anh biết hết.”