Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Sau đêm đó, Tần Phùng Ý hỏi tôi: “chúng ta là quan hệ gì?”
Tôi cúi đầu nhìn cuốn từ vựng trên tay, cười trả lời:
“Dĩ nhiên là bạn tốt.”
Tần Phùng Ý gật gù như suy nghĩ gì đó:
“Bạn… môi?”
Tôi hiểu ra ý cậu nói gì, mặt nóng bừng, bực bội lấy tay bịt miệng cậu:
“Không được nói nữa.”
Tần Phùng Ý nhìn ra Chu Quyện không có ý tốt.
Để canh chừng Chu Quyện, Tần Phùng Ý dứt khoát chuyển từ lớp 1 xuống lớp 25.
Giáo viên cũng mặc kệ vì thành tích của Tần Phùng Ý, hơn nữa nhà cậu ấy còn tài trợ xây hẳn một dãy phòng học mới.
Ban đầu, mấy bạn trong lớp hay lén nhìn cậu.
Ai cũng muốn xem thiếu gia nhà họ Tần trong truyền thuyết trông thế nào.
Thậm chí có người định đi qua cậu để đổ rác vào thùng.
Nhưng mỗi lần ai nhìn Tần Phùng Ý, cậu lại đáp lại bằng ánh mắt coi người ta như chó.
Dần dần, đám bạn trong lớp không ai dám lén nhìn, cũng chẳng dám đi đổ rác nữa.
Kiểu ngang ngược này chọc tức Chu Quyện.
Trước giờ tan học, Chu Quyện gõ vào góc bàn Tần Phùng Ý:
“Nhà họ Tần tụi mày là chó hoang chưa bao giờ được ăn thịt à? Hai hôm nay giành mối làm ăn với nhà tao ngoài thương trường, ở trường thì chướng mắt tao.”
“Mày mà muốn chết thì tiện quá, bến tàu nhà tao đang đổ xi măng, tao xây mày vào luôn.”
Tần Phùng Ý rụt người sát vào tôi:
“Bạn cùng bàn ơi, Chu Quyện dọa biến tôi thành cọc xi măng kìa.”
“Thời đại này có pháp luật mà, cậu ấy không có tí văn minh nào cả.”
Tôi nhỏ giọng khuyên:
“Cậu ấy khó chịu vậy đấy, cậu đừng để bị bắt nạt.”
Tần Phùng Ý ngoan ngoãn gật đầu:
“Được thôi, bạn cùng bàn.”
Chu Quyện xoay xoay dây đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt đầy hung dữ:
“Mày tránh xa Triệu Thanh Thanh ra, đàn ông với nhau, mày giả bộ cái gì?”
“Tao biết rõ mày nghĩ cái gì bẩn thỉu trong đầu.”
Tần Phùng Ý cười mỉa:
“Ồ? Tôi nghĩ gì bẩn thỉu?”
Hai người đối mặt, ánh mắt đều không chịu nhường.
Tôi thật sự không muốn bị lôi vào kiểu giằng co này.
Tôi nhẹ kéo áo Tần Phùng Ý:
“Đừng cãi nữa, đừng gây chuyện.”
Tần Phùng Ý quay qua nói với Chu Quyện:
“Xin lỗi nhé Chu thiếu gia, bạn cùng bàn tôi bảo tôi phải ngoan.”
“Nếu cậu bực quá thì đánh mấy cú vào không khí đi.”
Chu Quyện cười lạnh rồi quay sang tôi.
“Triệu Thanh Thanh, từ nãy đến giờ cậu không thèm liếc tôi lấy một cái.”
“Cậu sợ động lòng đúng không? Sợ cái tình bạn vững chắc kia sẽ rạn nứt vì tôi đúng không?”
Tôi nhìn thẳng Chu Quyện, bỗng thấy làm Chu Quyện chắc hạnh phúc lắm.
Vì mặt dày thế, chắc sống rất vui.
14
Khi điểm thi phân lớp cuối kỳ công bố, đúng như dự đoán, tôi lọt vào top 50 toàn khối.
Nhưng thứ hạng ấy, vào lớp 1 nơi toàn “thần” học, cũng chẳng là gì.
Năm cuối cấp 3 đang chờ, con đường còn dài và khó.
Kỳ nghỉ hè chuyển tiếp từ lớp 11 lên 12 chỉ có bảy ngày.
Trong bảy ngày đó lại đúng dịp giỗ mẹ.
Tần Phùng Ý đi cùng tôi về quê viếng mộ mẹ.
Mẹ à, sau này trên con đường của con, cũng có người đi cùng rồi.
Trước mộ mẹ, tôi bất ngờ gặp lại cha.
Hai năm xa cách, ông trông già đi cả chục tuổi.
Ông nhìn tôi, môi run run nhưng không thốt ra nổi lời nào.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ phá tan bầu không khí.
Ông bật loa ngoài.
Đầu dây là tiếng trẻ con khóc, kèm giọng phụ nữ trách móc:
“Anh còn không về, con bé khóc đòi ba kìa…”
Cha tôi dịu giọng hứa hẹn, nói tối sẽ về.
Cúp máy, ông lúng túng hỏi tôi:
“Hai năm nay… con sống thế nào?”
Tôi mỉm cười gật đầu:
“Con sống tốt lắm.”
Tôi vẫy tay chào tạm biệt ông.
Đến khi kịp nhận ra, nước mắt đã chảy đầy mặt.
Trên đường về, Tần Phùng Ý nói với tôi:
“Khóc không phải yếu đuối.”
“Em kiên cường và mạnh mẽ. Anh tự hào về em.”
Đúng vậy. Tôi cũng tự hào về bản thân.
15
Ngày đầu khai giảng lớp 12, Tần Phùng Ý giúp tôi chuyển bàn vào lớp 1.
Lúc cậu ấy đang dọn bàn của mình thì Chu Quyện bất ngờ gây chuyện.
Cậu ta đá mạnh vào chân bàn, làm đồ đạc trong hộc đổ tung tóe.
Khi tôi nghe tin chạy từ lớp 1 sang, đã thấy hai người họ đứng giữa đống hỗn độn, mắt gườm gườm nhìn nhau.
Chu Quyện vốn tính hung hăng, túm cổ áo Tần Phùng Ý:
“Mày là chó của Triệu Thanh Thanh à? Nó đi đâu mày cũng đi theo?
“Tao nói trước nhé, Triệu Thanh Thanh vào lớp 1 thì được, mày theo thì không.”
Tần Phùng Ý nắm chặt cổ tay Chu Quyện.
Chỉ hơi siết nhẹ mà cổ tay Chu Quyện phát ra tiếng răng rắc.
“Đúng, tao là chó của Triệu Thanh Thanh.”
“Mày biết trong khối này bao nhiêu thằng muốn làm chó cho cô ấy không? Thư tình cô ấy nhận mỗi ngày mày đếm được không?”
“Tao đương nhiên phải bám theo. Không thì lỡ có thêm mấy thằng như mày, tao đâu rảnh giải quyết.”
Tôi vội nhào tới đẩy tay Chu Quyện ra khỏi áo Tần Phùng Ý.
Lo lắng hỏi cậu ấy:
“Cậu không sao chứ? Có bị đau không?”
Tần Phùng Ý lắc đầu, nở nụ cười chua chát với tôi:
“A Thanh, Chu Quyện thật không lịch sự chút nào. Anh chưa làm gì mà đã đánh anh.”
Chu Quyện tức điên, chỉ tay mắng:
“Mày ngoài biết mách lẻo còn làm được gì? Làm bộ làm tịch cho ai xem hả?”
Đúng lúc đó, cô chủ nhiệm vào lớp, thấy cảnh tượng bừa bộn liền hỏi tôi – đứa học trò gương mẫu.
Tôi nghiêm túc đáp:
“Cô Trần, Tần Phùng Ý muốn chuyển bàn về lớp 1, nhưng Chu Quyện không cho và còn đánh cậu ấy.”
“Tần Phùng Ý không phản kháng, cổ cậu ấy còn bị Chu Quyện bóp đỏ hết rồi.”
Cô Trần còn chưa kịp nói gì thì Giang Thanh bước ra khỏi đám đông.
“Triệu Thanh Thanh, mày biết xấu hổ không?”
“Mày quyến rũ xong Chu Quyện còn chưa đủ, còn muốn đạp Chu Quyện làm bàn đạp để cặp kè với Tần Phùng Ý.
“Sao mày đê tiện thế hả?”
Giang Thanh gào lên, mặt mày méo mó, còn Chu Quyện đứng bên sắc mặt âm trầm.
Tôi vừa định phản bác thì Chu Quyện bất ngờ cất tiếng.
“Cô Trần, em làm chứng, lời Triệu Thanh Thanh nói đều thật.”
“Còn Giang Thanh nói mấy lời đó vì em thích Triệu Thanh Thanh chứ không thích cô ta, nên ghen tức mới chửi vậy.”
Giang Thanh đứng đơ ra, nhìn Chu Quyện như không nhận ra người trước mắt.
Còn Chu Quyện – cậu ta chẳng buồn liếc cô ta thêm một cái.
16
Sau chuyện đó, Giang Thanh chuyển trường.
Chu Quyện thì bị kỷ luật vì đánh nhau.
Sau đó còn lộ ra chuyện công ty nhà họ Chu trốn thuế, mà người tố cáo chính là Giang Thanh.
Chuyện tình ái rối rắm của hai đứa con nít lại làm hai gia đình lao đao bất an.
Nhà họ Chu chịu cú ngã đau điếng, cha Chu Quyện cũng bắt đầu chán ghét đứa con trai cả này.
Nhưng tất cả những thứ đó, đã chẳng còn liên quan gì đến tôi.
Học kỳ hai lớp 12, tôi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi vật lý.
Với tôi, đó là một thử thách không dễ.
Nhưng tôi còn trẻ và không sợ gì cả.
Tôi tin một đứa từng rơi xuống tận cùng như tôi, tương lai vẫn có thể tạo nên hết kỳ tích này đến kỳ tích khác.
Đêm đó bầu trời đầy sao rực rỡ, một vệt sao băng xẹt qua đường chân trời.
Tôi không ước điều gì cả.
Tôi chỉ quay sang nhìn Tần Phùng Ý bên cạnh.
Sau này mọi điều ước của tôi, đều sẽ có cậu ấy cùng thực hiện.
Hậu ký
Trong cuộc chiến với kỳ thi học sinh giỏi vật lý, tôi thua.
Quả nhiên đây không phải tiểu thuyết, tôi đâu có hào quang nữ chính để vô địch tất cả.
Cuối cùng, tôi đậu đại học với số điểm 683 – vào Bắc Đại, cạnh bên Thanh Hoa của cậu ấy.
Tôi trở thành sinh viên năm nhất ngành Tâm lý học.
Ngày nhập học, Tần Phùng Ý không vội đến Thanh Hoa báo danh.
Cậu lạnh lùng vác hành lý giúp tôi lên ký túc.
Rồi mặt nghiêm túc trải chăn, lau bàn cho tôi.
Tôi cười tít mắt nhìn cậu:
“Nhỏ Tần nhà em hung ghê ha, không chịu cười gì hết.”
Tần Phùng Ý lườm tôi đầy miễn cưỡng:
“Bé con, sau này còn chịu đi ăn với anh không?”
Tôi gật đầu trịnh trọng.
“Dĩ nhiên rồi.”
(Hết)