Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Lúc tôi cầm bao cao su đến nhà Lộ Minh, vừa đứng ngoài cửa đã nghe thấy giọng anh ta đang gọi điện với đám bạn.

“Giờ cậu có bạn gái rồi, còn dây dưa với Thẩm Vi làm gì? Không nỡ buông à?”

Lộ Minh bật cười:

“Bạn gái tôi ngoan lắm, chơi kiểu này cô ấy sẽ giận. Còn Thẩm Vi thì khác, cô ấy chịu chơi.”

Tay tôi khựng lại trên tay nắm cửa.

Tôi sững người đứng ngoài hành lang.

1

“Đúng là cậu biết chơi đấy. Nhưng mà tự dưng lại yêu đương thật à? Lần này cũng chỉ chơi chơi thôi đúng không?”

“Không,” giọng Lộ Minh dịu lại, “Lần này tôi nghiêm túc, xác định cưới luôn rồi.”

Điện thoại đã tắt từ lâu, tôi mới đẩy cửa vào bằng những ngón tay lạnh toát.

Lộ Minh để trần phần trên, cơ bụng rắn chắc, quần ở nhà xám rộng thùng thình vắt lỏng lẻo nơi hông, khi bước đi còn lộ ra hai bên đường nét cơ hông đầy mê hoặc.

Trên cổ anh ta vẫn còn vết hôn mờ mờ.

Tôi nhớ lại lúc thân mật, anh từng đẩy tôi ra:

“Đừng để lại dấu.”

Tôi còn tưởng anh sợ người ta trong công ty thấy, thì ra… là sợ bạn gái phát hiện.

“Về rồi à? Sao lâu vậy?”

Anh nhíu mày, rồi mỉm cười lại, cúi người, luồn tay lạnh giá vào trong áo tôi.

“Anh chờ sắp ngủ luôn rồi, anh mua đồ mới, lát mặc thử cho anh xem nhé!”

Tôi giữ tay anh ta lại, im lặng vài giây rồi hỏi:

“Anh có bạn gái rồi?”

Lộ Minh dừng lại, rút tay về.

“Em nghe rồi à?”

Giọng anh ta chẳng có chút chột dạ nào.

“Ừ, anh đang quen một em khóa dưới, đáng yêu lắm.”

Nói đến cô ta, môi Lộ Minh khẽ nhếch lên như không kìm được nụ cười.

“Vậy… tại sao anh vẫn tìm tôi?

Lộ Minh, tôi là gì trong mắt anh?”

Tôi nhìn anh ta.

Rõ ràng đã biết câu trả lời rồi, nhưng tôi vẫn muốn nghe chính miệng anh ta nói ra.

Lộ Minh hơi sững lại, sau đó lười biếng dựa vào tường, rút điếu thuốc ra.

Mùi thuốc bạc hà lan ra, gương mặt anh ta giấu sau làn khói trắng, cười mà không có chút cảm xúc nào.

“Sao em phải hỏi mấy câu phá mood vậy, Thẩm Vi?

Mình ở bên nhau chẳng vui vẻ sao? Vui là được rồi, hỏi nhiều làm gì?”

Tôi nghe thấy giọng mình run run – mà cũng không chắc có phải đang run thật không.

“Vậy ý anh là… tôi chỉ là công cụ để anh xả nhu cầu thôi đúng không?

Vì cô ta không chịu mấy trò đó, nên anh mới tìm tôi?”

Lộ Minh cúi nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt từ trên cao:

“Nói khó nghe thế làm gì, như thể chỉ có mình anh hưởng lợi.

Chẳng phải em cũng vui à?

Bạn bè giúp nhau chút, có gì to tát đâu?”

Chiếc túi trên tay tôi rơi xuống đất.

Ngoài trời mưa đã bắt đầu nặng hạt.

Nước mưa tạt vào chiếc túi qua chiếc ô, rồi nhỏ xuống nền nhà.

Vừa nãy lúc đang hôn nhau, phát hiện không còn bao cao su, Lộ Minh lười ra ngoài nên bảo tôi đi mua.

Tôi nhìn túi đồ dưới đất, bỗng thấy như có ai tát thẳng vào mặt mình.

Sự nhục nhã ấy… không thể diễn tả nổi bằng lời.

Tôi và Lộ Minh giữ quan hệ như thế này đã lâu.

Từ lần “vượt rào” đầu tiên, tôi luôn tự lừa mình rằng chúng tôi là thanh mai trúc mã, rằng chúng tôi chỉ còn thiếu một lời tỏ tình là thành người yêu.

Tôi tưởng anh ta thích tôi.

Giống như tôi đã thích anh ấy suốt từng ấy năm.

Hóa ra… chỉ là tôi tự ảo tưởng.

“Đừng bày ra cái bộ mặt đó nữa,” Lộ Minh bắt đầu mất kiên nhẫn, “Như thể anh ép em vậy. Không thích thì đi. Ai bắt em ở lại?”

Tôi lau mặt.

Không rõ là nước mắt hay là mưa.

Tôi quay người bước đi.

Ngay khi bước tới cửa, Lộ Minh gọi tôi lại:

“Khoan đã.”

Tôi quay đầu.

Lộ Minh vẫn đứng đó, ánh mắt nửa cười nửa giễu:

“Này, nếu sau này có gặp bạn gái anh thì đừng nói bậy.

Cô ấy cực kỳ sạch sẽ chuyện tình cảm. Anh không muốn cô ấy biết về mối quan hệ của bọn mình.”

2

Mưa quá to, lúc tôi gọi được xe thì toàn thân đã ướt đẫm.

Tài xế là một chị gái.

Tôi cứ tưởng chị sẽ trách tôi làm ướt ghế xe, nhưng không – chị đưa cho tôi một cái khăn:

“Vừa giặt xong đấy, sạch sẽ. Lau người đi em.”

Tôi đón lấy, lau vài cái rồi… nước mắt tự nhiên rơi.

Rơi rồi không sao ngừng lại được.

Mười năm trước, cũng là một ngày mưa thế này.

Tôi lẻ loi dưới mưa.

Hôm đó ba tôi làm ăn phá sản, ba mẹ không chịu nổi đã cùng nhau tự sát bằng than.

Chủ nợ kéo tới đập cửa ầm ầm, họ hàng từng được nhà tôi giúp đỡ thì đùn đẩy, mắng nhiếc tôi bằng những lời độc địa nhất.

Họ biết tôi không có tiền – nhưng vẫn trút giận lên tôi.

Chỉ sau một đêm, tôi – một thiên kim tiểu thư được cưng như trứng – hóa thành con chuột dưới cống.

Không còn chỗ dựa, không còn nơi để về.

Tôi lang thang trong cơn mưa, ngồi bệt dưới chân cầu, tự nhủ: khóc xong thì nhảy.

Và rồi, Lộ Minh đến.

Anh là bạn thanh mai trúc mã của tôi.

Sau chuyện của ba mẹ tôi, mọi người xung quanh đều tránh xa tôi – chỉ có anh vẫn đến tìm.

Dưới mưa lớn, Lộ Minh thở hồng hộc, nước bắn tung dưới chân.

Anh che ô cho tôi, trên mặt vẫn còn dính mưa:

“Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi, đi thôi!”

Tôi ngồi bệt trên đất, khóc nghẹn:

“Lộ Minh, em không còn nhà để về nữa…”

Anh chìa tay ra, nước mưa chảy dọc theo lông mi dài của anh, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng:

“Về với anh, sau này nhà anh chính là nhà em.”

Tôi chớp mắt, mưa khiến tầm nhìn mờ nhòe.

Nhưng anh vẫn cứ kiên nhẫn chìa tay ra.

Rất lâu sau, tôi mới đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp đó.

Từ đó về sau, Lộ Minh thực sự trở thành “nhà” của tôi.

Ba mẹ anh đều bận rộn, không có mặt ở nhà thường xuyên, nhưng tình cảm rất tốt, và họ cũng ngầm đồng ý để anh nuôi tôi.

Gia đình Lộ Minh có điều kiện.

Anh dùng tiền tiêu vặt đóng học phí cho tôi.

Chúng tôi ngày nào cũng bên nhau – dính như sam.

Anh rất tốt với tôi.

Tôi ốm – anh chăm.

Cãi nhau – anh là người xin lỗi trước.

Anh còn hay mua váy đẹp tặng tôi, muốn tôi ăn mặc thật xinh.

Thậm chí lần đầu tôi có kinh nguyệt, cũng là anh đi mua băng vệ sinh cho tôi, sau đó lên mạng tra cứu cả buổi, mặt đỏ bừng chỉ để dạy tôi cách dùng.

Anh từng là ánh sáng cứu rỗi tôi.

Người kéo tôi ra khỏi cơn mưa tăm tối tuyệt vọng năm đó.

3

“Cãi nhau với bạn trai à?” – chị tài xế liếc nhìn tôi.

“Ừm.” – Tôi đáp qua loa, “Cũng không hẳn… là anh ấy có bạn gái rồi.”

Chị thở dài:

“Mưa gió thế này còn đuổi cô ra ngoài, chẳng quan tâm gì, thế mà cũng gọi là người à? Chia tay quách cho xong.”

Tôi siết chặt chiếc khăn trên tay:

“… Anh ấy trước đây không như vậy.”

Lộ Minh… trước đây thật sự không như vậy.

Anh từng là người tốt, chân thành đến gần như ngốc nghếch.

Thấy chó hoang bị bệnh bên đường cũng sẽ đưa đến bệnh viện thú y cứu chữa.

Mãi cho đến năm anh mười sáu tuổi – trong một lần xét nghiệm máu – phát hiện anh không phải con ruột của ba mình, mà là kết quả của mẹ anh ngoại tình.

Cha anh sụp đổ hoàn toàn.

Cuộc hôn nhân 20 năm từng tự hào vì yêu thương giờ trở thành một trò cười.

Từ đó, ông ấy như biến thành người khác.

Liên tục đánh mắng anh, cuối cùng đuổi anh ra khỏi nhà.

Tôi còn nhớ rõ hôm ấy Lộ Minh đỏ hoe mắt, giọng run run gọi:

“Ba…”

Nhưng chưa kịp nói hết, cha anh đã nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp… rồi lạnh lùng gằn từng chữ:

“Cút đi, đồ con hoang.”

Mẹ anh sau ly hôn nhanh chóng theo nhân tình ra nước ngoài, nhưng gặp tai nạn máy bay trên đường, qua đời, không kịp để lại lời trăn trối.

Chỉ sau một đêm, gia đình từng viên mãn của Lộ Minh tan vỡ thành tro bụi.

Liên tiếp chịu những cú sốc, anh rơi vào trầm cảm nặng, từng nhiều lần tự sát.

Lần cuối cùng tôi phát hiện ra, anh đã nhốt mình trong căn phòng trọ suốt ba ngày ba đêm không ăn uống, tôi gọi cửa thế nào cũng không mở.

Cuối cùng, tôi cầm rìu đập cửa xông vào.

Trong phòng ngủ, môi anh khô khốc, ánh mắt đờ đẫn chuyển động rất chậm, cổ tay vẫn đang chảy máu.

Tôi nghiến răng, lao tới cầm lấy con dao, cắt một đường trên chính cổ tay mình.

Máu bắn tung tóe.

Lộ Minh cuối cùng cũng có phản ứng.

Anh siết chặt cổ tay tôi, giọng khản đặc:

“Em làm cái gì vậy?!”

Tôi vừa mở miệng, nước mắt đã rơi.

“Lộ Minh,” – tôi nói, – “Anh muốn chết thì em chết cùng anh.

Anh từng nói, anh là nhà của em. Nếu anh chết rồi… em còn sống để làm gì?”

Mắt Lộ Minh đỏ lên, ánh nhìn đầy những tia máu, anh run rẩy giữ chặt vết thương của tôi.

Giọng anh nghẹn đến mức gần như không thể nói ra lời:

“Đồ ngốc.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương