Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBY1Vrf56
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
38
Trong lúc đạo diễn đang chỉnh âm thanh, Tống Diêu nghiêng đầu, khẽ nói:
“Đừng lo, mấy bài anh biết, anh sẽ nhắc cho em.”
Tui còn chưa kịp rơi giọt lệ cảm động nào…
Thì từ phía sau vang lên một giọng nói khàn khàn… mà ngượng ngùng giả trân:
“Tống ca~ anh cũng sẽ nhắc cho em chứ?”
Tôi và Tống Diêu giật mình quay ngoắt đầu lại.
Chỉ thấy Hồ Giang nhìn tụi tôi rồi wink một cái rõ kêu:
“Tống ca~~ em sợ tối lắm~ muốn xuống xe sớm về nông trại chơi nè~~”
39
Ai hiểu được cái cảm giác đó, mấy bà ơi…
Hồ Giang – tay bass lạnh lùng, tóc húi cua, mặt cool cực kỳ…
Vậy mà bây giờ lên giọng thỏ thẻ, còn nháy mắt nữa?!
Sốc văn hóa nặng, xe im phăng phắc như vừa bị mất sóng tập thể.
Tôi có cảm giác Tống Diêu bên cạnh mình… ngừng thở mất vài giây.
Chỉ có Tống Nhã là bình tĩnh, vung tay đập “bốp” vào lưng Hồ Giang:
“Đừng có giở trò.”
Hồ Giang mới tỉnh lại, trở về làm người.
40
Đạn mạc:
【HAHAHAHAHAHA tui chết mất, Hồ Giang ơi là Hồ Giang!!】
【Xin lỗi bà con, cái spotlight di động của nhà tui lại làm trò lố rồi…】
【Chỉ có Tống Nhã trị được Hồ Giang nha!】
【Trời ơi tui vẫn chưa tiêu hóa nổi cái “phản ứng hóa học” giữa hình tượng anh badboy và giọng điệu công chúa…】
【Người khác là “phản dễ thương”, ông này là “phản đốt nhà”!】
【Coi kìa, nhìn mặt Tống Diêu với Ôn Hân hoảng loạn ghê chưa kìa HAHAHA】
41
Bắt đầu chơi game.
Chỉ cần biết bài là đội tôi với hai danh hài sẽ giành trước.
Còn Tống Nhã với Hồ Giang thì… không vội chút nào.
Cho đến khi…Một bài nhạc dance lạ hoắc vang lên, cả xe đều ngơ ngác.
42
Tống Nhã nhìn quanh:
“Không ai biết bài này hả?”
Tụi tôi lắc đầu.
Cô ấy đứng phắt dậy, bước ra giữa lối đi – từng bước bước đúng nhịp trống bài hát.
Hồ Giang theo sau, cả hai nắm tay giả làm micro, vừa nhún nhảy vừa… lên vocal.
Cả xe biến thành phòng karaoke di động của Tống Nhã & Hồ Giang.
Giọng kim ngọt lịm của Tống Nhã phối với giọng khàn metal của Hồ Giang…
Tui chỉ tiếc mỗi chuyện: móng vuốt khủng long tui quá ngắn, không bịt được tai!!
43
Họ “quẩy” tới cuối bài mới chịu trả lời.
Hồ Giang cúi người cực lịch thiệp:
“Lady first~”
Tống Nhã trả lời đúng, đủ ba bài, là người đầu tiên xuống xe.
Rồi đến Hồ Giang và hai danh hài cũng nối đuôi nhau xuống.
44
Cuối cùng, chỉ còn tôi với Tống Diêu.
Tôi giơ móng vuốt khủng long lên hỏi đạo diễn:
“Chỉ còn hai tụi em thôi, mà tụi em cùng một đội, có thể xuống cùng không?”
Đạo diễn cười gian:
“Không được nha~”
Tôi: “…”
Khốn kiếp!!! Hu hu hu hu hu…
45
Âm nhạc vang lên.
Tống Diêu nghiêng đầu, thì thầm nói nhỏ lời bài hát và tên ca sĩ cho tôi.
Dù là ăn gian thấy rõ, nhưng chỉ còn hai đứa nên chương trình cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Tôi trả lời đúng, chật vật đứng dậy. Tống Diêu đỡ lấy tôi, nhẹ giọng:
“Nếu em không tìm được đường, cứ đứng yên một chỗ chờ anh. Anh sẽ tới nhanh thôi.”
Tôi không dám gật mạnh, sợ đầu khủng long lại cụng trúng anh.
Thế là đưa móng vuốt ra nắm tay anh.
Anh cũng nắm lại, giữ vài giây rồi buông ra.
46
Tôi với anh quay phim ngồi xổm bên đường đã gần mười lăm phút.
Tôi quay sang phải.
Rồi quay sang trái.
Không thấy Tống Diêu đâu cả.
48
Trời đã tối hẳn, ngoài ánh đèn đường xa xa, xung quanh toàn là bóng đen.
Tôi quay sang cameraman:
“Thầy ơi, thầy có thể dắt em về không?”
Ảnh lắc đầu.
49
Tụi tôi tiếp tục ngồi lì ở đó.
Xa xa có tiếng sói hú mơ hồ vang lên.
Tôi cụp đầu, nói với cameraman:
“Thầy biết không? Nếu mà thực sự có sói…”
“Chắc chắn tụi nó sẽ ăn thầy trước.”
Thầy trợn mắt: “Tại sao???”
Tôi thản nhiên:
“Vì em là khủng long. Sói không dám ăn em. Chỉ có thể ăn thầy thôi.”
Cameraman: “…”
50
Bụng tôi bắt đầu kêu “rột rột”. Đói muốn xỉu rồi đó!!
Cuối cùng, tôi vẫn đứng dậy, định “điểm binh điểm tướng chọn hướng”.
“Chọn… bên phải vậy!”
Xung quanh yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng gió.
Thầy quay phim cũng chẳng nói gì.
Tôi nhìn vào ống kính, cười gượng:
“Mọi người ơi, xem khủng long chạy bộ nè.”
51
Tôi sải bước thật dài, học theo dáng đi và tiếng gầm gừ của khủng long trong phim, chạy mấy chục mét liền.
Và rồi…Tôi đụng ngay Tống Diêu đang chạy về phía này.
Vừa thấy tôi, anh liền cong mắt cười rạng rỡ, thở hổn hển:
“Giống thiệt đó… đáng yêu quá đi mất.”
52
Anh cởi áo khoác vest, mở vài nút trên áo sơ mi trắng.
Dưới ánh đèn đường, mồ hôi lấp lánh như pha lê, lăn dọc từ chiếc cổ cao xuống sâu vào bên trong áo.
Anh hít sâu một hơi rồi bước tới, nắm lấy móng vuốt khủng long của tôi:
“Xin lỗi, anh tới trễ.”
53
Nhìn gương mặt dịu dàng của anh, nụ cười áy náy ấy…
Tất cả cảm giác sợ hãi, bất an và chờ đợi ban nãy như hóa thành chút ấm ức mỏng nhẹ.
Cuối cùng cũng tìm được người để than thở:
“Nơi này tối ghê luôn á…”
Tống Diêu đưa tay cầm thêm vào bên trong móng vuốt – là tay tôi thật – nắm chặt hơn:
“Em vất vả rồi.”
Anh dắt tôi đi, tôi lon ton bên cạnh, líu ríu kể lại đủ chuyện.
Anh vừa đi vừa cười, từng câu đều trả lời tử tế.
“Anh biết không, thầy quay phim còn không nói với em tiếng nào luôn á!”
“Thầy của anh cũng vậy đó, kỳ ghê.”
“Lúc nãy còn có tiếng sói hú nữa!”
“Hả?!”
“Thiệt đó!! Em còn hù thầy quay phim, nói là nếu có sói tới, nó sẽ ăn thầy trước!”
“HAHAHA, đáng yêu quá! Mà đúng á, sói thì sợ khủng long, chắc chắn sẽ ăn thầy trước!”
54
Đạn mạc:
【Tổ chương trình đúng là chơi ác! Tự nhiên đổi đường giữa chừng, nếu không là Tống Diêu tìm được khủng long nhỏ sớm rồi!!】
【owwww cái khung cảnh này làm tui muốn lăn lộn hét lên vì hạnh phúc á!!!】
【Ôn Hân đáng yêu quá trời! Nhỏ xíu nói năng mềm mềm kể chuyện hù cameraman, trời ơi cute gì đâu!!!】
【Tống Diêu ơi… sao mà anh dịu dàng dữ vậy!! Em chịu không nổi nữa rồi!!!】
【Tinh Diệu CP là thiệt rồi đó!!!】
55
Buổi ghi hình tập đầu tiên kết thúc rất nhanh.
Đến khi người đại diện đến đón tôi, nhìn mọi người lần lượt lên xe rời đi, tôi mới có cảm giác – mọi thứ thật sự đã kết thúc.
Tôi quay đầu lại, thấy Tống Diêu vẫn đang chờ xe của mình.
Anh đã thay lại trang phục thường ngày: áo thun, quần jean, kính râm.
Chỉ trong tích tắc, anh lại trở về làm Tống Diêu – Ảnh đế nổi tiếng, chứ không còn là người từng nắm tay tôi, dịu dàng dắt tôi giữa đêm tối trong show nữa.
56
Mấy dòng suy nghĩ rối rắm còn chưa kết thúc, tôi đã thấy Tống Diêu gọi xong điện thoại, ngẩng lên nhìn tôi.
Vừa thấy anh mỉm cười bước về phía mình, tôi bỗng thấy… an tâm một cách lạ kỳ.
“Lần ghi hình tiếp theo là một tuần sau.”
“Ừm ừm.”
“Tuần này chắc lịch của anh kín lắm, khả năng cao là không gặp được đâu.”
Tôi: “……Ừm ừm?”
(Dĩ nhiên rồi, tụi mình gặp nhau làm gì chứ.)
Anh giơ điện thoại lên lắc lắc:
“Nên là…nhớ trả lời tin nhắn của anh đấy nhé.”
Tôi: “Ừm???”
57
Trên đường về, tôi nhìn mấy sticker Tống Diêu gửi tới, vừa lẩm bẩm vừa nhíu mày:
“Tụi mình ngoài cái show này ra đâu có giao điểm gì… nói gì với nhau nhỉ?”
Người đại diện nghe xong “Hầy” một tiếng:
“Người ta chỉ lịch sự khách sáo thôi, nghĩ gì nhiều vậy?”
“Anh ấy bận lắm, làm gì có thời gian nhắn với em hoài?”
“Tuần sau lại quay rồi, có phải không gặp luôn đâu.”
Tôi: “……Ờ!”
58
Người đại diện liếc tôi qua gương chiếu hậu:
“Sao nghe giọng như không vui với câu trả lời đó nhỉ?”
Tôi cúi đầu rầu rĩ: “Không có mà.”
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên báo tin nhắn:
【Hồi nãy còn nói sẽ trả lời anh mà. (Ủ rũ.jpg)】
59
Tâm trạng tôi bỗng dưng tốt lên khó hiểu.
Tôi giơ điện thoại lên trước mặt người đại diện, kiêu hãnh khoe:
“Xì~ khách sáo thôi mà? Bận lắm hả?
Vậy sao còn gửi tin nói tôi không trả lời nữa nè~”
Người đại diện “Ồ~~” một tiếng, im lặng vài giây rồi cười toe:
“Ủa? Hai người hẹn hò rồi hả?”
Tôi: “!!!!!!”
Sặc nước luôn á trời!!!
“Sao có thể chứ!!”
Anh ta nhướn mày: “Rồi rồi, chưa hẹn hò.”
Vừa dứt câu, lại buông thêm một nhát chí mạng:
“Để nói nghiêm túc, chưa hẹn hò – là sắp hẹn hò rồi chớ gì?”
“TUI KHÔNG CÓ!!!!”