Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

60

Ban đầu còn lo không có chuyện để nói với Tống Diêu, giờ mới biết là tui nghĩ nhiều rồi.

Mỗi ngày, anh đều gửi cho tôi hình ảnh hậu trường nơi quay, ảnh tạo hình, hỏi tôi đang làm gì, ăn gì chưa…

Toàn là những chuyện vụn vặt đời thường, nhưng cứ thế… tôi cảm thấy mình với Tống Diêu lại gần nhau thêm một chút.

61

【Tống Diêu: Ngày kia quay tiếp tập mới nè. Em nghĩ ra tạo hình chưa?】

Tôi thấy tin nhắn, lập tức ngồi bật dậy.

Ủa? Tập này tổ chương trình không có nói gì về tạo hình mà?

Là người đại diện quên nói cho tôi biết hả?

【Tôi: Cái gì? Tập này cũng phải hóa trang hả? Em chưa chuẩn bị gì hết!】

【Tống Diêu: Hay tụi mình mặc đồng phục đội đi? Đè bẹp bọn họ bằng khí thế luôn.】

【Tôi: Chốt luôn!!】

62

Tôi hoàn toàn quên mất – mỗi tập đều chia lại đội từ đầu.

Vừa thấy anh nói sẽ chuẩn bị đồng phục, tôi đã hào hứng đồng ý cái rụp.

63

Ngày ghi hình, tôi bước xuống nhà chuẩn bị đến trường quay, thì thấy chiếc xe đậu dưới nhà hơi khác thường.

Hmm… xe này hình như to hơn xe tôi?

Ủa… xe tôi đâu phải màu đen mà ta?

Ngay lúc đó, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra ánh mắt cười cong cong của Tống Diêu:

“Ôn Hân, là anh nè.”

64

“Anh nói với người đại diện của em rồi, tiện đường nên đi chung nhé?”

“T-T-Tiện thì… được thôi…”

Dù trong đầu tôi hét lên:

Người đại diện của tôi có nói gì đâu trời!!

Tôi còn chưa kịp makeup nữa… tức thật!!

65

Tới nơi, hai đứa thay đồ xong.

Tống Diêu vừa thấy tôi bước ra, cười tít mắt:

“Đẹp lắm.”

Tôi nhìn anh.

Nhìn lại mình.

Ơ nhưng mà… nhìn kiểu gì cũng thấy… giống đồ đôi quá ta?!

66

Quả nhiên, khi ghi hình bắt đầu, Hồ Giang không tha cho tụi tôi:

“Ủa? Mặc đồ đôi quên thay hả? Mặc thẳng vào đây luôn hả?”

Tôi: “…Đây là đồng phục đội!!”

Hồ Giang nhìn sang Tống Nhã, hai người đồng loạt nhướng mày:

“Sao tụi mình không có gì vậy??”

Tống Diêu vẫn mỉm cười giải thích:

“Tạo hình là tự chuẩn bị mà.”

Tổ chương trình: “?? Nhưng tập này không cần tạo hình mà???”

Tống Diêu cười không đổi sắc:

“À… chắc anh nhớ nhầm rồi.”

67

Đạn mạc:

【Xin lỗi mấy bà, tui hình như lạc vô show hẹn hò mất tiêu rồi, không phải show thực tế nữa!!】

【Ủa Tống Diêu ơi??? Nhìn cái mặt là biết cố tình còn gì?!】

【Tống Diêu: Tổ chương trình có nói tạo hình không quan trọng, nhưng tình yêu thì có.】

【Cái gì mà “đồng phục đội”? Mặc nguyên set couple là có thật nha mấy bà!!!】

68

Cũng nhờ… “đồng phục đội” ấy mà lúc chia đội, mấy người khác rất tự giác gạt tụi tôi qua một bên.

Vào khoảnh khắc bị đứng riêng, tôi mới sực nhớ ra…chết rồi, mỗi tập là chia lại đội mà!!

Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Diêu, còn chưa kịp nói gì, anh đã nghiêng người sát lại:

“Sao thế?”

Nhìn thấy hàng mi dài kia rung nhẹ, câu định nói của tôi… nghẹn ngay cổ họng.

“…Không có gì.”

Như vậy cũng tốt.

Vì thật ra… tôi cũng chỉ muốn được cùng đội với Tống Diêu mà thôi.

69

Trò chơi đầu tiên hôm nay: Hét không tiếng.

Trong vòng 3 phút, đội nào đoán đúng nhiều câu nhất thì thắng.

Hồ Giang và Tống Nhã: đúng 5 câu.

Hai danh hài: đúng 3 câu.

70

Tới lượt tôi và Tống Diêu, vừa vô đã đoán đúng liền 5 câu!

Chỉ cần đúng thêm một câu nữa… là tụi tôi lật kèo ngoạn mục luôn!!

71

Tôi đeo tai nghe, cố gắng hết sức đọc khẩu hình của anh.

Tống Diêu mở miệng:

“Anh – thích – em.”

Tôi nheo mắt:

“Trong… quần sịp em?”

“…Quần sịp?!”

Tôi theo phản xạ liếc xuống dưới anh một cái, lưỡng lự:

“Câu này… có được nói không vậy?”

Tống Diêu mím môi thật chặt, vành tai đỏ ửng, ánh mắt nhìn tôi… sâu tới khó hiểu.

72

Ủa… sao vậy?

Tôi liếc sang thấy tổ chương trình với mấy người đang cười lăn lộn.

Tống Diêu cũng bất lực cười theo.

Hết giờ, tôi quay đầu nhìn bảng đáp án phía sau:

“Anh thích em.”

73

Tôi lập tức đỏ mặt như trái cà chua chín:

“Xin lỗi!! Em không cố ý… đoán thành… cái đó đâu!!”

Tống Diêu cong mắt cười:

“Không sao đâu, đoán cũng khá chuẩn đấy.”

Tôi coi như anh đang an ủi cho đỡ quê, nhưng mặt tôi nóng tới mức không hạ nhiệt nổi luôn á.

Đáng ghét hơn là…mắt tui lại cứ liếc vô chỗ đó làm gì không biết!!!

74

Đạn mạc:

【Tới tới tới! Diễn giải câu này kỹ vô!!!】

【HAHAHAHA Tui xỉu!!! Bảng vừa lật ra ai cũng tưởng sắp đu CP tới nơi, thì Ôn Hân buông câu đó ra làm cả phim trường nghẹt thở HAHAHAHA】

【Tống Diêu đáng thương quá mà cũng đáng cười quá!!】

【Ôn Hân đáng yêu chết mất!!!】

75

Tôi đỏ mặt suốt cả buổi chiều, nói chuyện với Tống Diêu cũng không dám nhìn vào mắt anh.

Trong lòng rối như tơ vò, vừa tự trách không đoán được câu, vừa xấu hổ vì đoán trúng… cái không nên trúng.

Mà nghĩ tới vẻ mặt Tống Diêu khi nói “Anh thích em”…

Tôi mới phát hiện… mình lúc đó chỉ lo nhìn khẩu hình miệng của anh thôi.

Đáng chết thiệt!!

76

Tối hôm đó, sau bữa ăn, Tống Diêu gọi tôi ra ban công.

Lúc này là giờ nghỉ, nhân viên cũng đang nghỉ, thiết bị ghi âm đã được tháo ra.

Anh vỗ nhẹ đầu tôi, cười:

“Sao vậy? Cả buổi chiều thấy em ủ rũ lắm đó.”

Tôi lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Anh cúi xuống, đưa đầu lại gần:

“Nói anh nghe xem nào? Em giận anh à?”

Thái độ dỗ ngọt y như dỗ con nít làm tôi bật cười.

Tống Diêu cũng bật cười, mắt cong cong:

“Là vì trò chơi trưa nay à?”

77

Trong lòng tôi rối bời, nhưng những điều khác thì không tiện nói.

Chỉ có thể ấp úng:

“Trưa nay… em đoán sai, nói ra lời kỳ cục quá.”

Tống Diêu lại vỗ nhẹ đầu tôi:

“Còn bận tâm chuyện đó à?”

Anh nghiêng người, ghé sát nói nhỏ:

“Anh xin lỗi, là lỗi của anh.”

Tôi hoảng hốt vẫy tay:

“Hả?? Không mà!! Là tại em đoán sai, còn đoán bậy nữa…”

Tống Diêu khẽ rủ mắt, nói chậm rãi:

“Nếu anh không xin chương trình cho thêm câu đó vào… thì em đã không khó xử đến vậy rồi.”

“Thôi mà, đừng….hả???”

78

Anh ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh đèn trong phòng hắt ra ngoài, tôi thấy đôi mắt anh in bóng khuôn mặt tôi với cái cằm… gần như rớt xuống đất.

Tống Diêu bật cười, đưa tay đỡ lấy cằm tôi:

“Cẩn thận, cằm sắp rơi rồi đó.”

Tôi lập tức ngậm miệng.

Cả một buổi chiều lòng rối như mớ chỉ, bỗng nhiên… được anh gom lại một câu, xoa dịu tất cả.

Tôi ngẩng lên nhìn anh, anh cũng đang mỉm cười nhìn tôi.

Vài giây sau, anh hít một hơi:

“Câu ‘Anh thích em’ trong trò chơi đó… là anh nhờ chương trình đưa vào.”

Tôi gần như ngay lập tức hỏi lại:

“Tại sao?”

79

Tống Diêu nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt tôi:

“Vì anh thích em.”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi như ngừng thở.

Tất cả những nghĩ ngợi, rối bời, băn khoăn từ trưa đến giờ…

Bị một câu nói ấy thổi bay.

Chỉ còn lại… là trái tim nhẹ tênh và vui đến lạ.

80

Thấy tôi không đáp, nét mặt anh thoáng hiện vẻ day dứt:

“Anh xin lỗi… đã nhét chút tâm tư vào trò chơi.”

“Anh thích em, nhưng không muốn vội vàng tỏ tình.”

“Nhưng khi biết nội dung trò chơi, anh không nhịn được nữa.”

“Muốn thừa lúc đang chơi game, thử lén nói ra.”

“Bởi vì như vậy… em sẽ không biết, cũng sẽ không cảm thấy phiền.”

81

“Thật sự xin lỗi, là lỗi của anh.”

Tôi im lặng vài giây, cố gắng bình tĩnh lại trái tim đang nhảy nhót loạn xạ.

Nhưng Tống Diêu lại hiểu nhầm sự im lặng đó.

Anh khẽ thở dài, xoa đầu tôi:

“Đừng áp lực nha. Chỉ là tình cảm đơn phương của anh thôi.”

Tôi bật thốt:

“Không phải đơn phương…”

Cả mặt tôi đỏ bừng lên.

Hiển nhiên là… anh nghe thấy rồi.

Anh khựng lại một chút, rồi chầm chậm mỉm cười, ánh mắt sáng bừng:

“Thật không?”

82

Tôi đỏ mặt, quyết định liều một phen:

“Ừm… em cũng thích anh!”

Tống Diêu cười đến mức mắt gần như không thấy đâu luôn:

“Á á á! Hạnh phúc đến bất ngờ quá đi!!!”

Anh cong mắt, nhích lại gần, giọng vui vẻ không còn một chút ảnh đế kiêu ngạo thường ngày:

“Vậy… anh theo đuổi em được không?”

Tôi cúi đầu né ánh mắt anh:

“Ừm.”

“Vậy… anh gọi em là Hân Hân, Tiểu Hân, Tinh Tinh, hay là… sao trời của anh nha?”

Tôi càng nghe mặt càng đỏ, mà anh cứ áp sát lại làm tôi muốn chạy cũng không có đường chạy:

“Ừm…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương